Tô Khê dễ lừa gạt nhưng vị Tô phu nhân kia thì chưa chắc, cho nên Tô Lạc tiên
hạ thủ vi cường, giết Quế ma ma cho xong hết mọi chuyện.
Dù sao với hành vi phạm tội của Quế ma ma, chỉ riêng việc trước kia bà ta
ngược đãi chủ nhân cũ của thân xác này, bà ta đã sớm nên chết đi.
Hơn nữa, bà ta chết đi cũng coi như loại trừ phụ tá đắc lực của phu nhân. Sau
này mình hành sự cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Việc này là một hồn đá trúng mấy con chim, cho nên Tô Lạc không chút do dự,
một chưởng đánh chết Quế ma ma.
Nhưng mà Tô Lạc vẫn buông tha tiểu nha đầu kia, chỉ là đánh ngất nàng mà thôi.
Bởi vì nha đầu này còn hữu dụng. Đến lúc đó, còn trông cậy vào nàng làm chứng
cho mình.
Sau khi giải quyết hai người kia, tốc độ Tô Lạc rất nhanh, thân hình như tia
chớp bắn qua.
Nàng dừng bước chân lại, hướng về phía Càn Khôn viện của Tô Tĩnh Vũ mà chạy
như bay, thân mình nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn như loài báo.
Không bao lâu, nàng đã tới Càn Khôn viện.
Đêm nay, Tô Tĩnh Vũ không ra ngoài mà như mọi khi ngồi ở trong phòng tu luyện.
“Có thích khách!” Tô Lạc trầm giọng, lớn tiếng kêu.
Nàng cố ý ở bên ngoài gây ồn ào một chút, khiến trong viện ai nấy đều nhìn
thấy một tên trộm áo đen đột nhập.
“Có thích khách, bắt thích khách!”
Có người đuổi theo không ngừng lớn tiếng kêu gọi.
Tô Tĩnh Vũ nhíu chặt mày, bởi vì thanh âm hiện tại đã quấy rầy việc tu luyện
của hắn.
Nhưng bên ngoài ầm ĩ giống như là càng lúc càng nháo loạn.
Hắn bất đắc dĩ đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Thời khắc hắn rời đi, thân ảnh Tô Lạc linh hoạt tiến vào nội thất, không gây
chút tiếng động nào.
Bên trong không một bóng người, khóe miệng nàng giương lên một nụ cười lạnh tà
ác. Đối với tiết mục kế tiếp, nàng thật sự vô cùng mong đợi.
Tô Tĩnh Vũ à Tô Tĩnh Vũ, là chính ngươi muốn rời đi để cho ta có cơ hội lẻn
vào. Đến lúc đó, ngươi ngàn vạn lần đừng trách ta.
Tô Lạc nhanh chóng lấy hộp nhỏ giấu trong ngực ra, sau khi lấy đi bình thiên
linh thủy, đang muốn đóng hộp lại thì vào ngay lúc đó… Nhờ ánh nến sáng ngời,
nàng nhìn thấy bên dưới hộp có một trang giấy cổ xưa. Nàng cầm lấy vật vừa
thấy, phát hiện ra đó là một trang giấy giống như bản đồ. Chỉ là đường nét
xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn không rõ ràng.
Hơn nữa, tấm bản đồ này còn không hoàn chỉnh, chắc chỉ được khoảng một phần
tư.
Đây rốt cuộc là bản đồ gì? Giấy đã ngả vàng, có vẻ nó đã được vẽ vài năm rồi.
Tô Lạc nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Nhưng mà nếu nó được giấu cùng với thiên linh thủy, thì chắc cũng là đồ tốt.
Tóm lại, không thể cho Tô Tĩnh Vũ hưởng lợi.
Xét thấy có lợi mà không lấy chính là thằng ngu, Tô Lạc rất dứt khoát bỏ mảnh
bản đồ vào trong ngực áo.
Sau đó, nàng cởi bỏ quần áo dạ hành, cùng với khăn che mặt, khăn trùm đầu, hợp
với hộp gấm thành một đống rồi nhét vào gầm giường.
Nhìn mớ đồ bị nhét vào gầm giường còn cố ý lộ ra một góc quần áo dạ hành màu
đen, khóe miệng Tô Lạc giương lên một nụ cười lạnh.
Tô Tĩnh Vũ, người khác bị oan ngươi rất thích thú? Vậy lần này, ngươi chắc
thích thú lắm, hy vọng ngươi ngàn vạn lần đừng đem bản thân đùa chết. Bởi vì
muội muội ta đây còn có trò vui rất tuyệt đang chờ ngươi đấy.
Cuối cùng, Tô Lạc liếc mắt quanh phòng một cái. Sau khi xác định mình không để
lại sơ hở nào mới từ cửa sổ giữa nhảy ra ngoài. Thân hình nho nhỏ nhanh chóng
biến mất trong màn đêm thăm thẳm.
Còn bên kia, Nam Cung Lưu Vân được Tô Lạc dặn dò trước, rất nhanh đã tự động
mà đưa đoàn người thật dài phía sau hắn đến càn khôn viện của Tô Tĩnh Vũ.
Nếu đã vu oan thì nhất định phải đem chuyện này diễn thật hay, thật đúng.