Khóe miệng Tô Lạc gợi lên một nụ cười lạnh tà mị.
Tô Tĩnh Vũ, người không phải từng giá họa cho ta sao? Không phải vu oan cho ta
sao? Vậy để cho người biết một lần cái gì gọi là oan uổng thật sự, cái gì gọi
là vu oan người khác!
Gậy ông đập lưng ông, chuyện này Tô Lạc làm rất thành thục rồi.
Nhìn hố đen nho nhỏ kia, khóe miệng Tô Lạc nở một nụ cười. Sau đó, không chút
lưu tình ném miếng ngọc bội Tử Ngư vào bên trong. Cuối cùng, nàng bây giờ
không còn liên quan gì đến chuyện này nữa, chuẩn bị chạy lấy người.
Nhưng mà lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tràng thanh âm ồn ào.
Ngoài ra, còn có ánh đuốc chiếu tới.
Tô Lạc tiến đến song cửa sổ, nhìn về hướng ánh sáng phát ra, trong lòng căng
thẳng. Không hay rồi, Tô Tử An quả nhiên dẫn người đến đây.
Xem ra hắn cũng không ngu ngốc. Rốt cuộc đã nghĩ đến phải đến Tàng Bảo Các xem
thử.
Thực ra nếu không tìm thấy gì ở Tàng Bảo Các, Tô Lạc tính sẽ giấu mình ở góc
bí ẩn nào đó trên tầng ba.
Con người đều có quán tính. Nếu Tô Tử An nhìn thấy tầng ba bị lục lọi, phản
ứng đầu tiên của hắn chính là kiểm tra bảo bối trân quý nhất của hắn, xem thử
có bị trộm lấy không. Từ đó, Tô Lạc ẩn mình ở chỗ tối có thể biết rõ ràng hắn
giấu đồ vật ở chỗ nào.
Nhưng mà hiện tại, nếu nàng đã lấy được hộp thiên linh thủy, thì không cần
phải lãng phí thêm sức lực.
Chỉ là Tô Lạc đang tượng tượng, lão cha của nàng đi lên tầng ba, nhìn thấy
cảnh tượng hỗn độn trước mắt, sợ là sẽ tức đến nỗi tăng xông chết.
Chỉ cần nghĩ đến đó, Tô Lạc cảm thấy tâm tình trở nên đặc biệt tốt.
Lúc mắt thấy truy binh ập đến, Tô Lạc lại không hoảng loạn. Nhiều năm sống
kiếp sát thủ luyện cho nàng tâm trí mạnh mẽ và lá gan lớn.
Nàng không đi xuống lầu mà linh hoạt nhảy qua song cửa sổ. Thân mình như loài
báo, uyển chuyển, nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, đu vào cây cột mà lặng yên trượt
xuống.
Nháy mắt, nàng đã đứng ở dưới chân tường.
Lúc này, hướng nàng chạy trốn không phải theo hướng trở về thiền viện của
mình, mà là đi tới chỗ Tô Tĩnh Vũ.
Ở giữa con đường rất ngắn dẫn đến sân của Tô Tĩnh Vũ, Tô Lạc bất hạnh gặp phải
một người. Người kia không phải ai khác, chính là Quế ma ma, người mà ba ngày
trước bị Tô Lạc hung hăng đá vào vách tường mà hôn mê bất tỉnh.
Hôm nay, Quế ma ma vừa mới tỉnh lại đã giãy nảy lên, muốn đi đến chỗ phu nhân.
Bà ta muốn mách cho phu nhân biết ai là kẻ đánh bà trọng thương. Bà còn muốn
cảnh giác phu nhân, nhất định phải để tâm đề phòng vị Tứ tiểu thư kia.
Cho nên lúc này, Quế ma ma nhờ nha hoàn dìu đỡ, từng bước một chậm rãi đi đến
chỗ phu nhân.
Nơi ở của phu nhân và Tô Tĩnh Vũ rất gần nhau, mà muốn đến hai chỗ đó thì phải
đi qua con đường đá cuội nhỏ hẹp này. Vậy nên bà ta cùng Tô Lạc mới oan gia
ngõ hẹp mà gặp nhau.
Vì thế, lúc Tô Lạc từ chỗ đang đấu đá lung tung kia chạy ra, người đầu tiên
nhìn thấy chính là Quế ma ma.
“A!” Tiểu nha đầu kia vừa nhìn thấy hắc y nhân che mặt, liền theo bản năng la
lên một tiếng.
Với năng lực của Quế ma ma thi có thể ngăn cản một hai người nhưng bà ta bị
trọng thương vừa khỏi. Đầu thì bị va đập vẫn mơ mơ hồ hồ. Mông thì đau như
muốn rạn nứt. Cho nên bà ta căn bản không kịp phản kháng. Tô Lạc giơ đao chém
một nhát, giết chết Quế ma ma ngay tức khắc.
Thực ra, Tô Lạc cũng không muốn giết Quế ma ma, nhưng nàng liếc mắt liền biết
lão yêu bà không an phận Quế ma ma đang muốn đến chỗ phu nhân. Bà ta chắc chắn
là đi cáo trạng.
Hiện tại, Tô Lạc không có chút linh lực nào. Đừng nói trên đại lục, trong Tô
phủ này nàng còn không có đủ lực để tự bảo vệ. Cho nên, nàng cần phải bị đánh
giá thấp, cần phải giấu tài.
Nếu để phu nhân biết thân thủ nàng nhanh nhẹn, chỉ sợ về sau hành sự sẽ không
dễ dàng nữa.