Tô Tử An không biết Tô Lạc đã chạy trốn. Ngay lúc này, hắn muốn vào trong Tàng
Bảo Các.
Nhưng khi hắn nhìn thấy chiếc ổ khóa treo trên khung cửa kia, sắc mặt hắn lập
tức trở nên rất khó coi.
Khóa này là do thợ khóa đệ nhất kinh thành làm ra, chỉ có chìa khóa hắn mang
trên người mới có thể mở được nó.
Nhưng hiện tại, ổ khóa này lại bị ai đó mở ra. Hơn nữa còn công khai treo lên,
nhìn qua giống như châm chọc.
Sắc mặt Tô Tử An cứng đờ. Hắn đẩy cửa ra, giận giữ lớn tiếng nói: “Đốt đèn!”
Rất nhanh, hộ vệ đem đèn lồng đưa cho hắn. Sau đó, gấp rút đem nến trong phòng
thắp sáng.
Tầng một nhìn qua thật hỗn độn, vừa nhìn đã biết bị ai đó lục lọi. Tên trộm
này còn vô cùng kiêu ngạo lớn mật, toàn bộ đồ vật đều không được để lại chỗ
cũ!
Bước lên tầng hai.
Hiển nhiên lầu hai cũng bị xới tung, chỉ là chắc là không thiếu món nào. Nhưng
nếu như vậy, sắc mặt Tô Tử An càng khó xem hơn. Bởi vì hắn biết tên trộm này
nhất định là cao thủ. Hắn không lấy gì ở tầng một, tầng hai thì mục tiêu chỉ
có tầng ba.
Quả nhiên!
Khi Tô Tử An đi đến tầng ba, nhìn thấy tình trạng trong phòng. Đầu óc tức khắc
vang lên ầm ầm, cảm nhận yết hầu hơi ngọt, giống như một búng máu đang muốn
phun ra.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhìn thấy hố đen nho nhỏ trên sàn nhà kia! Chính
là nơi giấu thiên linh thủy.
Ngoại trừ lão tổ tông, chỉ có mình hắn biết nơi này. Nhưng hiện tại lại bị ai
đó đào lên!
Tô Tử An chỉ cảm thấy tay chân nhũn ra, giống như đứng thẳng không nổi.
Bình tĩnh lại, sốc lên tinh thần, hắn mạnh dạn tiến lại xem xét, phát hiện hộp
gỗ bên trong quả nhiên không cánh mà bay.
Thật đáng giận!
Tô Tử An tức giận đến nỗi muốn hộc máu.
Hộp nhỏ đựng thiên linh thủy kia là chí bảo của Tô phủ!
Nhưng mà làm cho hắn phẫn nộ chính là, ngoài trừ thiên linh thủy, còn có trang
giấy tàng bảo đồ. Đó mới là đồ vật quý trọng nhất!
Vật kia chính là bản đồ mở ra thần mộ Bát Hoang trong truyền thuyết mà toàn bộ
cường giả đại lục đều đang tìm kiếm. Tuy rằng tàng bảo đồ này chỉ là một mảnh
nhỏ, nhưng đem ra bên ngoài thì sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn.
Bây giờ tự nhiên bị ai đó đánh cắp cùng với thiên linh thủy.
Tô Tử An tức giận run cả người, một câu cũng không nói nên lời. Hắn cảm thấy
chính mình sắp điên mất rồi.
“Tìm! Bắt buộc phải tìm cho ra kẻ trộm!”
Đáng chém ngàn vạn lần! Tô Tử An giận đến toàn thân phát run.
Bỗng nhiên, đôi mắt hắn nhìn thấy trong hố đen giống như có thứ gì đó. Nhặt
lên thì phát hiện đó là một miếng ngọc bội Tử Ngư.
Ngọc bội Tử Ngư này chẳng lẽ là do kẻ trộm đánh rơi?
Đây xem là cái gì? Trộm đồ còn để lại tín vật? Đúng là tên trộm kiêu ngạo!
Tô Tử An cảm thấy, nếu hiện tại tên trộm này đứng trước mặt hắn. Hắn nhất định
bóp chết đối phượng.
Đáng tiếc hắn không biết, kẻ trộm hắn hận đến nghiến răng lại là cô con gái vô
dụng nhất trong lòng hắn.
“Đem miếng ngọc bội này đến Hiệp hội lính đánh thuê, bảo bọn họ mau chóng tra
ra tin tức liên quan đến chủ nhân vật này!” Tô Tư An tin rằng chỉ cần lần theo
miếng ngọc bội này thì đêm nay, tên trộm kia sẽ trốn không thoát.
Hắn nhất định phải tìm ra kẻ trộm. Cho kẻ đó biết Tô Phủ không phải là nơi
muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!
Nhưng mà lúc này, thần sắc vị hộ vệ bên cạnh hơi do dự, muốn nói lại thôi.
“Còn không mau đi!” Tô Tử An tức giận rít lên.
“Đại tướng quân, mảnh ngọc bội này… Ti… ti chức đã từng thấy rồi.” Hộ vệ ấp a
ấp úng, do do dự dự.
“Ngươi đã từng thấy? Rốt cuộc là thấy ở đâu?” Tô Tử An bỗng nhiên chấn động cả
người, không thể tin được mà trừng đối phương.
“Là do… Là do…” Tên hộ vệ không dám nói thật, nếu là oan uổng cho đại thiếu
gia, vậy chẳng phải là… Giờ phút này hắn cảm thấy có chút hối hận, chỉ muốn
cho chính mình một bạt tay. Vừa rồi nếu hắn không lắm lời thì đã tốt quá rồi.
“Nói!” Tô Tử An đá mạnh tên hộ vệ một phát làm hắn lăn ra trên mặt đất.
“Là… Là đại thiếu gia!” Tên hộ vệ bị đá một phát tới mức phun ra máu, hắn che
ngực lại nói lớn: “Khối ngọc bội đó là do đại thiếu gia lấy!”
“Ngươi nói cái gì!” Tô Tử An lại hung hăng đạp hắn liếc mắt một cái: “Ngươi
nói ai chứ sao có thể nói ngọc bội là do đại thiếu gia lấy? Sao có thể!”
Ngay lúc này, có người lớn tiếng hồi báo.
“Đại tướng quân! Kẻ cắp kia đuổi đến Càn khôn viện của đại thiếu gia thì biến
mất không tìm thấy nữa!”
Những lời này như trời hạn gặp mưa giáng xuống, ngay lập tức giải cứu sinh
mạng của tên hộ vệ kia.
“Ngươi nói cái gì? Tên cắp kia chạy vào sân sau Càn khôn viện của Đại thiếu
gia thì biến mất ư?” Sắc mặt Tô Tử An trở nên lạnh lẽo đáng sợ. Hắn nắm lấy cổ
áo của thuộc hạ, mặt mày dữ tợn hung ác: “Ngươi lặp lại lần nữa xem!”
Tên hộ vệ vừa vào bẩm báo kia không biết rằng trước lúc hắn đến đã có việc lớn
xảy ra, hắn chỉ đơn thuần báo cáo lại sự thật. Vậy cho nên khi bị Tô Tử An nắm
cổ áo, gương mặt của hắn vẫn đầy nghi hoặc, vẫn lặp lại một cách đứt quãng
rằng: “Tiểu nhân không có nói sai, kẻ cắp kia thật sự biến mất trong viện của
đại thiếu gia, hơn nữa… Hơn nữa Quế ma ma còn bị giết ở trên đường nhỏ cách
viện của đại thiếu gia không xa, còn có một nha đầu làm chứng…”
Hiện tại, mọi bằng chứng đều chỉ hướng về Tô Tĩnh Vũ.
Dù vậy thì Tô Tử An vẫn không tin.
Tô Tĩnh Vũ là đứa con mà hắn coi trọng nhất, lại là người thừa kế tương lai
của Tô Phủ, Tô Tĩnh Vũ căn bản không có lý do để làm như vậy! Không có khả
năng, tuyệt đối không thể có khả năng này!
Tô Tử An dù ra sao cũng không muốn tin rằng đứa con mà hắn một tay bồi dưỡng
sẽ phản bội hắn.
Nhưng kẻ cắp thật sự là đã biến mất ở Càn khôn viện, vì vậy cho nên hắn vẫn
cần phải đi một chuyến để tìm hiểu rõ sự tình.
Tô Tử An dẫn theo một đám người tiến nhanh tới Càn khôn viện.
Vừa tới Càn khôn viện hắn đã phát hiện Tô Bác Võ và Tô Tĩnh Vũ đang giằng co
với nhau.
“Tĩnh Vũ!” Tô Tử An lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn mà hỏi: “Ngươi định làm gì
hả? Khi sư diệt tổ sao?”
Tô Tĩnh Vũ đang chuẩn bị chống cự với Tô Bác Võ, vừa nhìn thấy Tô Tử An liền
vội vàng lên tiếng ngay lập tức: “Cha, người rốt cuộc cũng tới. Người phải làm
chủ cho ta! Ta căn bản không hề biết chuyện gì đã xảy ra, vậy mà Nhị gia gia
lại bảo ta là tặc!”
Tô Tử An nhìn Tô Bác Võ.
Tô Bác Võ cười lạnh nói: “Không phải ngươi thì là ai? Kẻ cắp kia vào đến viện
ngươi thì tránh đi đâu mất. Nếu ngươi thật sự trong sạch, tại sao lại không
cho lục soát!”
“Nhị thúc…” Tô Tử An đang muốn lên tiếng thì bị Tô Bác Võ cắt ngang.
“Tử An, Nhị thúc tận mắt thấy tên cắp kia chạy vào Càn khôn viện, dù Tĩnh Vũ
có là con của ngươi thì cũng không tránh khỏi có liên can.”
Tên cắp kia vốn bị trọng thương, bước chạy không vững nữa, căn bản là không
thể chạy xa. Nếu không phải do Tô Tĩnh Vũ cố tình dừng lại một chốc, hắn đã
sớm bắt được đối phương rồi.
Gương mặt Tô Tử An vô cùng đau khổ, cuối cùng nhắm mắt lại, thống khổ nói:
“Nhị thúc… Tàng Bảo Các bị trộm vào.”
“Ngươi nói cái gì!” Sắc mặt Tô Bác Võ biến đổi ngay lập tức, trở nên vô cùng
khó coi: “Bị trộm mất thứ gì?”
“Thiên linh thủy, còn có… Tàng bảo đồ…” Tô Tử An buồn bực tới mức chỉ muốn đâm
đầu vào tường!
Tô Bác Võ sắc mặt ngày càng khó coi hơn, hắn chới với, thiếu chút nữa thì đã
phun ra máu.
Tới tận lúc này hắn mới nhận ra đối phương sử dụng kế điệu hổ ly sơn!
Đối phương tìm cách dụ hắn ra ngoài, rồi một kẻ khác nhân cơ hội đó vào Tàng
Bảo Các trộm. Nghĩ tới đây, Tô Bác Võ chỉ hận không thể đấm thật mạnh vào đầu
chính mình.
Tô Bác Võ mắt lạnh như băng liếc nhìn Tô Tĩnh Vũ rồi cất giọng lạnh lùng nói:
“Đi vào lục soát!”
“Phụ thân đại nhân!” Tô Tĩnh Vũ vẻ mặt mờ mịt, không biết phải làm sao. Thiên
linh thủy, tàng bảo đồ, mấy thứ này hắn đều hoàn toàn không biết tới.
“Người đâu, trói Tô Tĩnh Vũ lại!” Tô Bác Võ sắc mặt tái xanh mét nói không một
chút lưu tình.
“Phụ thân đại nhân!” Đáy mắt Tô Tĩnh Vũ hiện lên một tia sợ hãi.
Tô Tử An lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Tĩnh Vũ, nói một cách thống khổ: “Là giả
thì không thật được, là thật thì không giả được. Nếu ngươi trong sạch, chúng
ta sẽ không để ngươi bị oan.”
Nói xong, hắn giơ tay lên, vẻ mặt uy nghiêm: “Đi vào lục soát!”
Hắn ra lệnh một tiếng, một đội hơn hai mươi tên hộ vệ tức thì chen chúc tiến
vào, nhanh chóng phân tán lực lượng đến tất cả các phòng xem xét kỹ lưỡng.
Tô Tử An cùng Tô Bác Võ cũng không hề đứng nhàn rỗi, ánh mắt cả hai quét nhanh
như điện qua toàn bộ sân, lo sợ sẽ bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Sau khi lục soát xong bên ngoài, Tô Tử An cùng hộ vệ chuyển đến nội thất bên
trong.
Tất cả đều đã điều tra qua nhưng lại chưa phát hiện được gì khả nghi.
Đáy mắt Tô Tử An ánh lên một tia phức tạp. Hắn vừa vui mừng vì việc này không
liên quan gì đến con trai hắn, vừa buồn bực vì không truy ra được một tia manh
mối nào.
Ngay khoảnh khắc đó, bỗng nhiên một tay hộ vệ hô lớn: “Kia là cái gì?”
Ngón tay hắn chỉ đúng ngay hướng chân giường, ở nơi đó phát ra một tia sáng
nhàn nhạt màu đen, u ám như ẩn như hiện.
“Lấy ra xem thử!” - Tô Tử An gương mặt tái mét ra lệnh.
Hộ vệ nhận lệnh, nhanh chóng nằm bò ra trên mặt đất, duỗi tay kéo vật đó ra.
“Đây là…”
Tô Tử An nhìn bộ y phục dạ hành màu đen kia, sắc mặt hắn cũng trở nên cùng màu
với y phục dạ hành màu đen đó.
Giờ phút này, trong đầu hắn vang lên những tiếng động ầm ầm, so với đánh trận
thất bại còn tệ hơn nhiều.
Hắn thật không ngờ được rằng, đi lục soát thế này lại thật sự lục soát ra được
đồ…
Tầm mắt hắn dời xuống, ánh mắt bắt gặp một hộp gỗ nhỏ quen thuộc.
Ngay tức thì, mặt mày Tô Tử An cùng Tô Bác Võ đều chuyển sang màu xám trắng.
Bởi vì cả hai người họ đều nhận ra rằng hộp nhỏ này chính là cái tráp cất giữ
thiên linh thủy.
Tuy nhiên, hiện tại trong tráp rỗng tuếch, đừng nói thiên linh thủy, tàng bảo
đồ đè ở phía dưới cũng không cánh mà bay.
Tô Tử An nhìn chằm chằm Tô Tĩnh Vũ với đôi mắt như rắn độc, môt tay bóp chặt
yết hầu đứa con, lớn tiếng gầm lên: “Nghịch tử! Mau nói, thiên thủy linh đã ở
nơi nào rồi? Còn tàng bảo đồ đâu? Nói mau!”
Lúc này, toàn bộ mọi chứng cứ đều trùng hợp chỉ hướng Tô Tĩnh Vũ, làm hắn hết
đường chối cãi, không còn cách nào chống chế.
Tô Tĩnh Vũ vô tội cực kỳ, cũng hoàn toàn mờ mịt: “Cha, các ngươi đang nói gì
vậy? Cái gì thiên linh thủy? Cái gì tàng bảo đồ?” Hắn thật không thể nhận thức
được vấn đề, mọi chuyện là như thế nào?
“Lại còn định giả ngốc với lão tử ư, nói! Thiên thủy linh ở đâu? Có phải ngươi
uống nó rồi không? Mau nói, bằng không lão tử bóp chết ngươi!”
Lúc này, Tô Tử An thật sự tức giận.
Thiên thủy linh chính là bảo bối dung để thăng cấp. Lão gia tử tính toán chờ
tới thời điểm cấp bảy mới dùng, vậy nên mới chừa lại, nhưng lại có người trộm
đi mất!
Nếu lão gia tử có thể vọt tới cấp bảy, Tô Phủ bọn họ có thể phất lên ngay lập
tức, trở thành Đông Lăng quốc đệ nhất thế gia.
Vậy mà hiện tại, lại mất… Mọi thứ đều chưa kịp chuẩn bị. Không biết khi lão
gia tử xuất quan nếu biết được có tức đến hộc máu hay không.
“Cha… Ta thật sự không biết, ta thật sự không có trộm!” Tô Tĩnh Vũ miệng kêu
la oan uổng.
Thực tế thì hắn oan uổng thật, nhưng ai bảo hắn đi đắc tội với Tô Lạc keo kiệt
làm gì?