Chương 8: Tam Hoa nương nương (1)

"Tiểu thần chính là thần thôn nơi đây, khi còn sống họ Vương, xin hỏi danh tính của tôn giá?"

"Tại hạ Tống Du, sư phụ lấy tự cho ta là Mộng Lai."

"Tôn giá thế nhưng là người trong đạo môn?"

"Từ nhỏ lớn lên ở đạo quán."

"Không biết đạo hiệu là gì?"

"Tạm thời chưa có đạo hiệu." Tống Du bình tĩnh đối mặt nói chuyện với hắn "Thiện công tìm ta là vì chuyện gì?"

"Vậy tiểu thần liền gọi tiên sinh là Mộng Lai tiên sinh." Vương Thiện công vẫn khách khí "Đêm khuya quấy rầy mộng đẹp của tiên sinh, thực sự có hơi mạo muội, nhưng việc này liên quan đến kế sinh nhai của lê dân bách tính, tiểu thần thấy tiên sinh tu hành cao thâm, liền tới để xin giúp đỡ."

"Thiện công xin nói thẳng."

"Chuyện này phải nói bắt đầu từ mười năm trước"

Vương Thiện công suy nghĩ một chút, dùng phong thái nói chuyện trì hoãn chậm chạp của người tiền triều nói tiếp: "Mười năm trước có một đại yêu đi đến nơi đây, mê hoặc nhân tâm, thậm chí còn yêu cầu người dân đại phương xây dựng miếu thờ cho nó, chỗ đó cách nơi này hai mươi dặm."

Tống Du nghe xong gần như đã hiểu.

Một người một thần mắt lớn trừng mắt nhỏ. Tống Du đang chờ hắn nói tiếp, mà hắn tựa hồ tại chờ Tống Du nói tiếp.

"Vì sao không báo cáo lên trên?"

"Tiên sinh xin nghe ta nói."

"..."

Tống Du nhất thời lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Phần lớn những vị âm thần bản địa đều vì là những người có đức hạnh sau khi chết biến thành, hơn nữa tuổi tác cũng đều đã cao, dù thế nào cũng nên tôn trọng một chút, hắn là vãn bối nên cũng khó mở miệng nói thẳng.

"Vậy ta liền nói ngắn gọn."

"... Mời."

"Đại yêu kia mặc dù pháp lực cao cường, nhưng mấy năm trước đã bị cao nhân ở Thiên Hải tự với Chu Lôi công cùng nhau trấn sát. Chỉ là lúc đó nghĩ đến ngôi miếu cách quan đạo này không xa, nếu phá đi thì quả thật đáng tiếc. Nếu như đập đi tượng đá, cũng miễn cưỡng có thể để cho lữ khách mội chỗ nghỉ chân tránh mưa, vì vậy liền lưu lại. Gần đây tiểu thần tuần hành, đi đến cạnh Mã Gia Loan, phát hiện cái miếu kia không biết vì sao mà đột nhiên lại có hương hỏa."

"Thiện công có đến kiểm tra hay chưa?"

"Hổ thẹn hổ thẹn, tiểu thần pháp lực thấp lại không biết chiến đấu, từ xa nhìn thấy hương hỏa lại cũng không dám tới gần." Vương thiện công lộ ra vẻ xấu hổ.

"Thiện công làm vậy là sáng suốt."

"Lần này ta tới chính là muốn xin tiên sinh đi kiểm tra một phen, nếu mà là thật, thừa dịp mấy ngày nữa trăng tròn tiểu thần liền bẩm báo lên trên."

"Thiện công hoài nghi yêu quái kia mượn hương hỏa trọng sinh?"

"Tiểu thần cảm thấy đại khái chính là như vậy."

"Ta ngày mai liền đến xem xem."

"Tiên sinh phẩm cách cao quý, tiểu thần trước thay mặt bách tính cám ơn tiên sinh." Vương thiện công lại lần nữa thi lễ rồi nói tiếp "Tiên sinh tu vi không tầm thường, yêu quái kia nếu như trọng sinh nhất định tu vi cũng chẳng bằng như trước, ban ngày tiên sinh đi đến đó, chắc hẳn cũng nắm chắc vài phần, chỉ là lại phải phiền tiên sinh đi một chuyến. Về phần địa chỉ, tiểu thần đã viết lên trên giấy, đặt ở phía trước bệ thờ."

"Thiện công, cáo từ."

"..."

Vương thiện công hơi sửng sốt, mới phản ứng lại cúi người thi lễ.

Lễ vừa thi xuống, còn chưa kịp đứng thẳng lên, những thứ xung quanh toàn bộ liền hóa thành mây khói, nháy mắt tản đi, trước mắt Tống Du cũng đen lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, bản thân vẫn đang ngồi rụt trong góc miếu.

Bên trong miếu không có ánh sáng, cửa gỗ không kín, ánh trăng từ khe hở bên ngoài chiếu vào, in xuống trên gạch tạo thành một đạo sương trắng nghiêng nghiêng, mơ hồ có thể nhìn thấy một hàng tượng thần bên trong.

Tiếng ngáy của mấy người lữ khách giang hồ kia vẫn đều đều.

Tống Du đứng dậy tìm kiếm bên trên bệ thần, nhưng lại không tìm thấy mảnh giấy nào ở trước tượng thần Vương thiện công, ngược lại lại tìm thấy ở trước tượng thần của Xích Kim đại đế.

Vẽ phù thường vẽ trên giấy làm bằng bằng sợi đay, thư pháp không tồi.

Hắn thu hồi tờ giấy, lại một lần nữa quan sát các tượng thần.

Các loại thôn miếu như này từ trước đến giờ đều không quản phật giáo hay đạo giáo, bách tính không có đủ tiền xây cho mỗi loại giáo phái một tòa miếu, đành phải thờ chung hết một chỗ. Vì vậy cũng đừng có bởi vì chuyện này mà cảm thấy ủy khuất.

Ở trung tâm chắc chắn là vị đạo giáo thiên cung chủ thần Xích Kim đại đế trước mắt, cùng với phật giáo vạn phật chi chủ. Hai bên đều có thần linh, cơ bản cũng là bởi vì nhiều loại nguyên nhân mà đều thờ lại coi trọng những vị thần có tiếng tăm trong xã hội. Tỷ như trước đây có bản thoại bản tiểu thuyết lưu truyền rất rộng, bên trong cường điệu miêu tả Chu Lôi công, vì thế mà Chu Lôi công ở trong lòng mọi người danh tiếng ngày càng tăng, trong rất nhiều các loại miếu to nhỏ mới lập, vị trí của hắn cũng biến thành ngày càng nổi bật dễ thấy.

Cũng không biết bản thân hắn có được lợi hay không.

Diễn biến phát triển của Thần linh phần lớn đều như vậy.

Sau đó là các vị thần linh bản địa, nếu phải nói về thẩm quyền cùng quyền hạn, sơn thần hà thần lộ thần thôn thần, phần lớn đều là người biến thành.

Những người này sau khi chết, mọi người đối với bọn hắn nhớ mãi không quên, nhờ vào đó trở thành nguyện lực, tự nhiên hóa thành thần linh. Triều đình đại khái cũng sẽ phong cho bọn hắn thành chính thần.

Kỳ thật tại thế giới này, đạo giáo thiên cung cũng tốt, phật giáo tây thiên cũng được, cái gọi là thần phật đầy trời, mặc dù trong lòng tín đồ có địa vị cao tới đâu, bản chất cùng với những thần linh bản địa này cũng không khác biệt gì, đều là từ một loại Nguyện lực.

Vì vậy, thường xuyên xuất hiện tình huống thiên tử của một triều đại được phong thành thần.

Vị Xích kim đại đế này là một ví dụ điển hình, người ta đồn rằng hắn sinh ra từ thiên địa sơ khai, tu trí khổ luyện qua một nghìn ba trăm năm mươi kiếp, mỗi kiếp mười hai vạn chín ngàn sáu trăm năm mới có thể ngồi lên vị trí thiên đế, rất nhiều dân chúng đối với việc này tin tưởng không chút nghi ngờ. Dù cho có người không tin, cũng là bởi vì từ xưa đến nay có quá nhiều người tin vào hắn. Kỳ thật danh hào của Xích kim đại đế gần hai trăm năm trước mới xuất hiện. Trước đó, trên thế giới này không có bất kì người nào thờ phụng hắn, thậm chí còn không có danh hào Xích Kim đại đế này.

Duy trì hình tượng cao thượng của thần linh trong lòng dân chúng là điều cần thiết, nhưng sư phụ từ lúc còn nhỏ đã cảnh cáo Tống Du, là một tu hành giả cùng với bách tính phổ thông không giống nhau, phải có nhận thức rõ ràng về thần linh.

Tuy nhiên cụ thể nên nhận thức như thế nào, sư phụ chưa bao giờ nói qua với hắn, chỉ bảo chính hắn tự mình đi tìm hiểu.

Tống Du vẫn đang trong quá trình tự nhận thức.

Nhờ ánh trăng soi sáng, hắn quan sát mấy pho tượng thần một hồi lâu, nghĩ cũng không thể ngủ được nữa, hắn mới quay người, đẩy cửa bước ra ngoài.

Không khí nửa đêm nháy mắt thổi vào mặt, hắn lại không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy tươi mát, hắn ngẩng đầu nhìn màn đêm tĩnh lặng không chút bụi trần, ánh trăng bàng bạc, mấy đám mây ở dưới ánh trăng tựa hồ cũng được dát lên một tầng viền bạc, giống như đang phát sáng, những ngọn núi được phác thảo thành những đường viền uốn lượn, quả là một cảnh đẹp dưới ánh trăng.

Hắn cứ như vậy ngồi dưới ánh trăng thẳng đến khi bình minh ló dạng.