Chương 9: Tam Hoa nương nương (2)

Tống Du rời khỏi Kim Dương đạo đi sang con đường bên cạnh.

Đây cũng là một con đường chính, chỉ là hắn không biết tên, so với quan đạo dùng để kết nối với quốc đô như Kim Dương đạo kia thấp hơn một cấp bậc, dù vậy nhưng nó cũng đủ rộng rãi.

Tống Du cũng không quá vội, hắn một đường vừa đi vừa nghỉ, còn dừng lại hỏi đường mấy lần, cuối cùng cũng tìm được gian miếu kia.

Nói là cách đường lớn không xa, nhưng thực tế là nằm ở trên sườn núi bên cạnh đường lớn, từ xa có thể nhìn thấy được, nhưng đi bộ đến sợ cũng phải mất hai dặm đường —— Tống Du nhớ tới Vương thiện công từng nói gian miếu kia cách đường lớn không xa, liền cứ thế dọc theo đường lớn mà đi, cứ vậy đi ngang qua lúc nào không hay, lúc hỏi đường mới phát hiện ra lại phải quay trở lại.

Lúc đến nơi thì đã là buổi chiều..

Cách đó khoảng chừng trăm mét, Tống Du đem hành lý treo trên cành cây, sau đó liền dọc theo đường nhỏ đi về hướng miếu hoang, bộ dạng không hề có chút sợ hãi nào.

Vừa mới tới gần, hắn liền ngửi thấy mùi hương nến phảng phất.

Đúng là có hương hỏa.

Nếu cẩn thận ngửi kỹ còn có thể ngửi thấy là mùi hương tự chế ở địa phương, mùi vị thiên về các loại thảo dược đuổi muỗi sảng khoái tươi mát.

Gian miếu hoang này có kích thước không chênh lệch nhiều với gian miếu tối qua, hình dạng và cấu tạo của nó cũng không khác gì các loại chùa miếu chính quy khác, chỉ là có hơi nhỏ hơn một chút, lại chỉ có một gian. Các loại chùa miếu ở nông thôn tự xây phần lớn đều là làm theo quy chế này, thường cũng không có tăng nhân, đạo nhân nào làm trụ trì.

Chỉ là nó so với gian miếu tối hôm qua nhìn cũ nát hơn rất nhiều.

Tống Du dừng ở cổng tinh tế quan sát.

Bình thường là có cửa chính không có cửa sổ, nhưng gian miếu này đến cửa chính cũng bị mất, hiện tại chỉ có một hàng rào bằng tre dùng để ngăn tại cửa chính. Vách tường trước kia được sơn hồng, hiện tại không chỉ có nhiều chỗ bị tróc ra, còn có rất nhiều khe hở cùng vết nứt, có rất nhiều vết cắt bằng dao, rìu, các vết tích của sét đánh cùng với hỏa thiêu, thậm chí có chỗ còn xuyên thủng tường.

Ánh mắt Tống Du đi theo những vết tích này, trong đầu phảng phất hiện lên hiện trường chiến đấu lúc đó.

Thu hồi ánh mắt, hắn đi về hướng cửa chính.

Hàng rào chỉ che hờ, tiện tay liền có thể đẩy ra.

Tống Du bước vào bên trong miếu, hít một hơi thật sâu, cũng không có ngửi thấy mùi vị nào khiến người ta khó chịu, chỉ ngửi thấy mùi thảo dược tự chế.

Lại ngẩng đầu nhìn về phía thần đài ——

Bức tượng thần ban đầu đã biến mất từ ​​lâu, nhưng vẫn còn dấu vết để lại, mà hiện tại bên trên bệ thần lại có một pho tượng hình con mèo được nặn ra từ đất sét, so với bức tượng ban đầu cao ít nhất bằng một người, trông nó lại nhỏ đến khác thường, chỉ bằng kích thước của một con mèo bình thường.

Phía mặt đất đằng trước bức tượng kia bị chọc đến ngàn cái lỗ, vẫn còn cắm trăm cái chân hương, phần lớn đều đã đốt hết, duy chỉ có ba nén hương vẫn còn đang đốt dở, đã cháy được hơn phân nửa.

Quả nhiên là hương tự chế.

Chính là cái loại dùng giấy đỏ bọc lấy, bên trong là thảo dược, bột phấn cùng với một cây trúc, đốt cháy rất chậm, mùi thơm cũng rất dễ chịu.

Ngoài ra, còn có các cống phẩm được bày biện.

Có thịt chín cùng với nhiều con cá sống to bằng hai ngón tay.

Tống Du đứng ở giữa miếu nhìn từ trái sang phải, đem toàn bộ ngôi miếu đánh giá một vòng, lại tiến đến phía trước thần đài, cầm lên một cọng lông đưa tới trước mắt tỉ mỉ xem nửa ngày, sau đó mới ném nó đi quay lại tìm một chỗ ngồi xuống.

Tên này không có ở bên trong miếu.

Chẳng lẽ ra ngoài rồi?

Hắn trước mắt vẫn không thể phán đoán đến cùng là tình huống gì.

Có lẽ là một con động vật ở địa phương thành tinh, tham lam nhân gian hương hỏa, khi thấy tòa miếu hoang ở đây liền không biết nặng nhẹ liền lấy nó làm của mình.

Hương hỏa đối với sơn tinh quỷ quái có lực hấp dẫn trí mạng.

Có lẽ cũng là hành động tự phát của người dân bản xứ, lại tình cờ có mèo hoang trên núi dùng nơi này làm tổ. Ở niên đại này quả thật có một ít địa phương xem mèo như một vị thần mà tôn thờ cúng bái, trông mong bọn chúng có thể bắt sạch lũ chuột để có thể lưu lại nhiều lương thực trong nhà hơn.

Cũng có khả năng là yêu quái năm đó thật sự phục sinh.

Đợi đại khái một giờ, mặt trời hiển nhiên càng ngày càng nghiêng về tây, quang mang màu vàng từ cửa chính chiếu vào, từng chút từng chút tràn vào bên trong. Lúc quang mang vừa mới chiếu tới dưới chân Tống Du, bên ngoài rốt cục cũng có động tĩnh.

Tống Du không chút hoang mang đứng lên nhìn ra.

Dưới ánh mặt trời, một con mèo dọc theo đường nhỏ chậm rãi đi tới, cỏ dại mọc trên đường không thấp hơn nó, thường xuyên bị nó gạt ra. Khi gặp rãnh đất, thân thể của nó như không có trọng lượng nhẹ nhàng nhảy lên, duyên dáng tiếp đất rồi bước tới.

Đã sớm biết bên trong miếu có người nhưng nó cũng không cảnh giác, như cũ nghênh ngang đi tới, thẳng đến khi đi tới trước cửa, một móng vuốt đặt trên ngưỡng cửa mới nâng mắt nhìn thấy bên trong chính là một người trên thân mang đạo bào, con mắt của nó đột nhiên sững sờ một lúc, dần dần trở nên cảnh giác.

Nó nhìn trái, nhìn phải.

Trầm ngâm, suy tư.

Cái chân đặt trên ngưỡng cửa đã thu hồi lại đặt đến, rốt cuộc vẫn quyết định bước vào.

Thấy nó nhẹ nhàng linh hoạt vượt qua cánh cửa, nâng đầu đối mặt với Tống Du, cặp mắt kia giống như hổ phách, sợ rằng không cần thủ đoạn cũng có thể mê hoặc lòng người:

"Đạo sĩ?"

m thanh của yêu ma có kết cấu không giống với con người, khi chưa hóa thành hình dáng con người, dù cho miệng có nói tiếng người cũng không thể phân biệt được là nam hay nữ, nhiều nhất chỉ có thể từ bên trong thanh âm nghe ra được chủng tộ cùng với tuổi tác.

Con mèo này âm thanh nói chuyện rõ ràng, không hề khàn giọng.

"Túc hạ xưng hô thế nào?"

Tống Du khách khí thi lễ với nó một cái.

"Ta chính là Tam Hoa nương nương."

"Tại hạ họ Tống, Tam Hoa nương nương, hữu lễ."

"Ngươi đến miếu ta làm gì?"

"Hôm qua nghỉ đêm bên trong thôn miếu, được thần linh nơi đó nhờ vả đến đây xem xem là vì sao trong miếu này lại có hương hỏa." Tống Du đứng thẳng lại cúi đầu, "Xin hỏi Tam Hoa nương nương thu hương hỏa nơi này đã được nhân gian triều đình sắc phong hay chưa?"

"Đó là cái gì?"

"Chính là..."

Tống Du đối mặt với nó, lại tạm ngừng.

Tiểu miêu này là một con yêu miêu cấp thấp, hơn phân nửa là mới thành tinh không lâu, Hơn nữa nhìn trong mắt nó rõ ràng ngây ngốc, sợ là phải sắp xếp lại ngôn từ một chút mới được.