Chương 4: Trong núi có vụ quỷ (2)

Ước chừng lại qua một cái búng tay, một thân ảnh từ trong sương mù dày đặc đi ra, một tay hắn cầm đao, tay còn lại ôm một bó củi, hai ba bước vội vàng từ trong sương mù bước tới, cho đến khi đi vào bên trong phạm vi có hỏa quang mới yên tâm thả lỏng tâm tình.

Hắn nhìn về phía đám người lại phát hiện bọn họ mỗi người đều mở to hai mắt, dùng ánh mắt kinh hoàng cùng hoài nghi nhìn mình chằm chằm.

Trần tiêu sư sững sờ, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng.

"Sao? Có chuyện gì xảy ra?"

"Vừa giờ con vụ quỷ kia đóng giả thành ngươi, muốn dụ chúng ta ra ngoài."

"Có người bị dụ đi rồi?"

"Nó đóng giả không được giống cho lắm..."

"Hừ, trò vặt!"

Trần tiêu sư buông lỏng tay trái làm cho đống củi ôm trong tay ùn ùn lăn trên mặt đất, dư quang thoáng nhìn, lại thấy bên trong sương mù hình như xuất hiện bóng người đang đi lại, vội vàng cảnh giác.

"Trần công, bên kia như thế nào?"

"Bên nào?"

"Tất nhiên là vị tiểu tiên sinh bên kia rồi! Hắn phát hiện dị thường xong có bị hù dọa không? Hắn có tình nguyện cho ngươi mượn củi không?"

"Cái này. . ."

Trần tiêu sư ngược lại hơi sửng sốt.

Vừa rồi hắn rất căng thẳng, vội vàng đi mượn củi, nói xong mấy câu liền vội vàng ôm củi đi về ngược lại không quá để ý. Bây giờ tỉ mỉ nghĩ lại mới phát hiện, bên kia đình xá cùng tiểu tiên sinh trong đó lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, hắn hồi tưởng lại thế mà chỉ có thể nhớ đến âm thanh đôm đốp của hỏa diễm, còn lại không còn bất kỳ thứ gì khác nữa.

Nghĩ nghĩ, Trần tiêu sư mới nói:

"Ta cũng không để ý nhiều, nhưng lúc nãy ta vừa nói muốn mượn củi, tiểu tiên sinh kia liền lập tức đồng ý, còn để ta ôm hết đi."

"Ngươi có nói rõ tình huống với hắn không? Có mời tiểu tiên sinh sang bên này không?"

"Lý công nói đùa, ta sao có thể quên việc này?" Trần tiêu sư có chút không vui "Ta nói với hắn nơi này đang có quỷ làm loạn, nói chúng ta có nhiều hàng hóa, không tiện đem sang bên kia với hắn, gọi hắn tới, hắn lại chỉ bảo ta đem củi ôm hết về đi."

"Cái này. . ."

Chúng thương khách lại quay sang nhìn nhau.

Còn không kịp đợi nói thêm gì, chợt nghe thấy một tiếng thút thít truyền đến, tiếng gió giống như quỷ khóc, gió lạnh mang theo mưa thổi đến làm cho đống lửa trong đình lay động không ngừng, gần như sắp bị dập tắt.

Hỏa diễm đột nhiên chuyển sang màu đỏ thẫm, chiếu rọi gian đình xá bỏ hoang trong sương mù, giống đang ở âm tào địa phủ.

Đám người vội vàng xếp thành một vòng che gió, ngọn lửa mới một lần nữa bùng lên, bên trong đình lại sáng lên ánh lửa, mang đến mấy phần cảm giác an toàn.

Trần tiêu sư kia cầm đao mà đứng, mở miệng quát mắng.

Dân gian truyền rằng, nói lời thô tục có thể xoa đuổi ma quỷ, có lẽ Trần tiêu sư là có ý nghĩ này, hoặc cũng chỉ có thể là muốn tăng thêm vài phần dũng khí cho bản thân mà thôi.

Vô luận là vì lý do gì, nhóm thương khách cũng bởi vậy mà cảm nhận được một chút an ủi. Ngẫm lại, người luyện võ khí huyết tràn đầy, yêu quỷ khó phạm, nếu có thêm một lá gan dũng mãnh không sợ yêu quỷ liền càng vững vàng. Nhưng những võ giả bình thường tựa hồ lại không thể có cách gì đối phó với loại vụ quỷ mờ mịt vô định này. Chỉ sợ nhiều nhất có thể tự vệ, lại khó mà bảo vệ cho tất cả bọn hắn.

Lại nói đến đống củi này... Dù cho đống lửa không bị âm phong thổi tắt, sợ cũng không đủ để chống đỡ cho đến hừng đông.

Vụ quỷ này hoàn toàn có thể đợi đến khi bọn hắn dùng hết củi lửa!

Vừa mới suy nghĩ đến điều này, lại có một trận âm phong thổi tới.

"Hô..."

So với vừa rồi lại càng lạnh hơn gấp mấy lần, giống như hơi lạnh truyền từ làn da thổi tới lục phủ ngũ tạng, thẳng vào sâu trong linh hồn, làm người ta nhịn không được run rẩy. Mà đống lửa kia lại như là chịu sự ảnh hưởng gì đó, lại bị thu nhỏ đến cực hạn, thậm chí chỉ có thể nhìn thấy than củi đỏ tươi.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng ——

"Phù..."

Đống lửa nháy mắt bị dập tắt.

Nhất thời chỉ còn than củi phát ra ánh sáng màu đỏ rực, chiếu vào những gương mặt thất kinh tái mét như quỷ.

Than củi còn tại rất nhanh biến thành màu đen xám.

Đang lúc kinh hoàng, đám người lại trông thấy bên trong sương mù dày đặc hình như có bóng người đang đi lại, lại thấy cách đó không xa có một mảng hỏa quang khác in màu vàng nhạt lên trên màn sương mù dày đặc.

Lửa bên kia dĩ nhiên lại không bị dập tắt! ?

"Đi sang bên kia đi!"

Không biết ai hô một câu, đám người lập tức tranh nhau chen lấn đứng lên, điên cuồng hướng về phía hỏa quang bên kia mà chạy.

Mưa phùn hắt vào người, lạnh thấu xương.

Lý khách thương vóc dáng thấp bé lại nhiều tuổi nhất, dù cho liều mạng mà chạy thì cũng là người chạy chậm nhất, lúc cách đám hỏa quang đại diện cho sự an toàn kia ngày càng gần, bỗng nhiên hắn cảm giác có một cánh tay nắm lấy xiêm y của mình, tiếp theo lại chộp tới cánh tay cùng cổ, đầu ngón tay băng lạnh phảng phất muốn đâm vào trong da thịt, một khắc này lòng hắn đã sợ hãi đến cực hạn, duỗi cánh tay muốn bắt lấy y phục của người trước mặt nhưng lại không thể với tới.

Lần này xong rồi...

Lúc sắp chết đến nơi, hắn đã không nhớ nổi mấy cái dáng vẻ nho nhã học được lúc đi buôn bán, chỉ hiểu được sợ là hôm nay mình phải kết thúc ở đây, nói không chừng còn bị con quỷ kia ăn hết huyết nhục hút cạn tinh hồn, cái gì cũng không còn sót lại.

Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một cái tay hằn kín vết chai nắm lấy hắn, vết chai kia cứng như gỗ, cào vào làn da hắn đau nhức.

Lý khách thương mở to hai mắt, phát hiện là bảo tiêu mà hắn đã tốn không ít tiền đi thuê, lúc này hắn ta tóm chặt lấy cổ tay hắn, một bên vừa chửi bới tục tĩu một bên lại dùng sức kéo lấy hắn về phía trước.

Song phương giống như đang tranh giành nhau.

"Bùng..."

Lý khách thương mơ hồ thấy có hỏa quang tóe lên, giống như là mộc kết bị đốt nổ, cảm giác âm lãnh trên người lập tức biến mất, lực kéo sau lưng cũng đột nhiên biến mất, thay vào đó là một lực khó mà kháng cự đem hắn kéo về phía trước.

Xoát!

Lý khách thương được kéo vào bên trong đình xá.

Bên tai lại vang lên âm thanh khạc nhổ của Trần tiêu sư, còn vừa đắc ý cùng khinh bỉ nói:

"Ta đúng thật là lợi hại mà!"

Lý khách thương từ trong kinh hoảng lấy lại tinh thần, mới phát giác bên trong đình này lại thật là yên tĩnh ——

Không phải là không có tiếng gió, mà là chỉ tiếng gió bình thường, nhỏ đến mức cơ hồ không thể nghe thấy, so với tiếng gió như quỷ khóc sói gào vừa rồi quả thực lặng yên hơn rất nhiều. Mà lại thấy trong đình đống lửa cháy hừng hực, lách tách rung động, truyền đến trên người nhiệt độ thoải mái, thứ gió u ám kia giống như không thể tiến vào trong đây.

Giống hệt như lúc vừa tới nơi này vậy.

Hỏa quang sáng ngời, một người mặc đạo bào trẻ tuổi vẫn ngồi xếp bằng trên đất, khuôn mặt hắn thanh tú, thần sắc bình tĩnh, cúi thấp đầu, trong mắt phản chiếu ánh lửa sáng.

Đình xá này thật sự yên bình..

Lại quay đầu nhìn sang bên kia, sương mù vẫn còn bao phủ dày đặc, vẫn còn có bóng người lắc lư lưu luyến không rời đi, nhưng tự hồ cũng giống như không dám tới gần.

"Các vị..."

Là thanh âm của vị tiểu tiên sinh.

Mọi người giật mình một cái, vội vàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt cung kính.

"Tối nay ở lại đây nghỉ ngơi đi."

Tiểu tiên sinh kia mím môi nói, quay đầu nhìn về phía bên ngoài đình xá, trong sương mù mưa phùn nhao nhao, hắn nhẹ bổ sung thêm một câu:

"Đừng vội, đợi mưa tạnh, ta liền đến tìm ngươi."