Chương 5: Không lo ngàn dặm đường

"Tiên sinh, nghe đồn vụ quỷ này cũng không dễ đối phó!" Lý khách thương trong lòng lo sợ.

"Nó đã ở đây làm loạn hơn mấy tháng, trước đây Nam Hoa huyện nha mời cao nhân trong miếu tới cũng không thể làm gì nó. Sau cơn mưa lớn sương mù dày đặc, vừa vặn lại thuận tiện cho vụ quỷ tác oai tác quái..."

"Đúng vậy a, hiện tại trời đã tối đường lại trơn..."

"Nếu không, tiên sinh đợi đến sau hừng đông ngày mai, đợi nắng lên rồi hẵng đi tìm nó?"

"Tiên sinh nếu như đi, Trần mỗ nguyện cùng đi với tiên sinh!"

Mọi người ngươi một câu ta một câu, đại đa số đều muốn khuyên Tống Du đừng đi.

Trong đó có ý quan tâm, chỉ sợ cũng có ý không muốn Tống Du tuỳ tiện rời đi, nhưng cho dù là ý tứ gì thì cũng là nhân chi thường tình. Chỉ là nói quá nhiều làm Tống Du nhất thời không biết nên đáp cái nào trước, hắn nhìn chằm chằm đống lửa mấy giây, vẫn là quyết định không trả lời hết từng câu một, chỉ nói với Trần tiêu sư:

"Tiêu đầu nên ở tại nơi này."

Như vậy cũng coi như là đã biểu lộ thái độ.

Trần tiêu sư là một người đặc biệt, có tín dự cùng dũng khí, người như vậy vô luận như thế nào đều đáng để tôn trọng.

Bất quá sau khi nói xong câu này, Tống Du cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Cũng không lâu sau đó, mưa phùn cũng ngừng.

Tống Du trực tiếp đứng dậy, từ trong đống lửa rút ra một cây củi, dưới cái nhìn chăm chú của các khách thương đi vào bên trong sương mù.

Lúc này màn đêm hiu quạnh, mưa lạnh vừa ngừng, bên trong sương mù bóng người thấp thoáng, gió lạnh gào thét, ngay cả cỏ dại cũng đang cảnh giác, duy nhất chỉ có đạo thân ảnh kia là không sợ hãi tiến lên phía trước.

Mọi người nhất thời vừa cảm thấy kính nể lại vừa lo lắng, thế nhưng không còn cách nào khác, chỉ biết co ro bên cạnh đống lửa, lo lắng nhìn vào chỗ sâu bên trong sương mù dày đặc, không biết là đang ngóng trông tiểu tiên sinh trở về hay là sợ vụ quỷ lại một lần nữa ở trong sương mù xuất hiện.

Không bao lâu sau, có hỏa quang từ trong sương mù bắn ra.

Lập tức truyền đến một tiếng quỷ gào, giống như đang thê lương kêu khóc, lại giống như đang hung tợn gào thét, làm cho người nghe da đầu run lên.

"Tê!"

Các khách thương cánh tay nổi một mảng da gà, từng cái lông tơ trên người đều dựng thẳng lên, trong lòng lại càng thêm mấy phần lo lắng cho tiểu tiên sinh.

Tuy nhiên, không ai dám đi xem tình hình.

Duy nhất chỉ có Trần tiêu sư gan lớn, cũng không thể dứt bỏ đám người để đi vào trong sương mù.

Rất nhanh, thanh âm đột ngột im bặt.

Không biết qua bao lâu bên đó lại có động tĩnh.

Mọi người cùng vươn cổ, nhìn chằm chằm vào bên trong sương mù không chớp mắt, tim thiếu chút nữa là nhảy lên đến cổ.

Chỉ thấy sương mù dày đặc trước mắt không hề tan đi, giống như một buổi sáng sớm mùa đông ở vùng núi, bỗng một cơn gió núi bất chợt thổi qua, sương mù cũng theo đó mà lưu động. Dưới ánh sáng của ngọn lửa chiếu tới dường như có thể nhìn thấy rõ những hạt sương nhỏ bé li ti. Trong khung cảnh mơ hồ như mộng cảnh này, một bóng người cước bộ nhẹ nhàng, từ bên trong sương mù chậm rãi đi ra.

Người kia tuổi trẻ tuấn tú, mặc trên người một bộ đạo bào mộc mạc, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như mọi khi, như thể vừa rồi hắn chỉ làm một việc nhỏ nhặt không đáng kể.

Thẳng đến khi tiến vào trong đình, lần nữa ngồi xuống bên cạnh đống lửa hắn mới mở miệng:

"Đêm còn rất dài, các vị đi nghỉ ngơi sớm một chút."

Mọi người người liếc nhìn nhau, Lý khách thương dẫn đầu mọi người nhao nhao đứng dậy, cùng nhau khom người thi lễ.

Hỏa diễm nổ lách tách, tiểu tiên sinh kia đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mấy vị khách thương nhất thời lại không ngủ được, bọn họ nhìn nhau, trong đầu lại hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi —— tiểu tiên sinh từ bên trong làn sương mù quay trở về, thân ảnh từ mơ hồ dần dần chuyển sang rõ ràng, giống như mang theo hi vọng. Đối với một số người, bức tranh này chắc chắn cả đời cũng không thể xóa nhòa.

...

Một đêm này nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Gió núi cuốn theo sương mù, hàn ý làm người ta khó chịu, một đêm bị thức giấc đến mấy lần, rõ ràng là ngủ không ngon lại không thể chợp mắt. Trời mới vừa tờ mờ sáng Tống Du liền thức giấc, mà đám khách thương cũng vậy người người đều ngủ không an giấc, không thiếu người trằn trọc trắng đêm không ngủ được.

Sáng sớm sương nặng hạt, không khí ướt át, có thể ngửi được hương vị của bùn đất cùng cỏ cây, Giống với thời điểm hoàng hôn đều là lúc thích hợp để tu hành.

Tống Du mặc dù tỉnh, nhưng vẫn tiếp tục nhắm mắt ngồi xếp bằng.

Tai có thể nghe được rõ những thanh âm xung quanh.

Sương sớm uốn cong cành cỏ dại, lại dọc theo độ cong trượt xuống, rơi xuống vỡ vụn trên phiến đá xanh. Trên cây bách có con sóc cũng bắt đầu hoạt động, trong rừng cũng có những con chim tước dậy sớm.

Trần tiêu sư nhỏ giọng nói với Lý khách thương, sư đệ của mình là một tay bảo tiêu giỏi, công phu cao, dám đánh dám giết, chỉ là lần đầu tiên gặp phải quỷ quái nhất thời tâm lý bỡ ngỡ nên mới biểu hiện không tốt, hi vọng Lý khách thương không nên để ý.

Lại nghe thấy Lý khách thương cùng các khách thương khác bàn nhau, thương lượng muốn góp tiền đáp tạ Tống Du, nhưng lại xoắn xuýt không biết nên trả bao nhiêu tiền, nghĩ hào phóng lại nghĩ so đo.

Bùn hoa cỏ lộ, thế sự nhân tâm, đều là tu hành.

Đợi đến lúc hắn một lần nữa mở mắt ra, các khách thương đã lại đốt lên đống lửa, dùng cái nồi nhỏ đun nước sôi, cung kính bưng một bát tới cho Tống Du.

Tống Du cũng không chối từ.

Trước kia khi ở đạo quán hắn đã từng xuống núi giúp thôn dân phụ cận giải quyết một vài vấn đề, thôn dân cũng cung kính như vậy, mà hắn ở rất nhiều năm trước sớm đã hiểu một đạo lý ——

Có lúc tiếp thụ ý tốt của người khác thật ra là một loại thể hiện của sự rộng lượng, chớ nói chi còn là cảm tạ.

"Hô..."

Trong núi sáng sớm thanh lãnh, hướng cái bát thổi một hơi, một tầng sương trắng lập tức lan tỏa dọc theo vành bát. Bánh khô vô cùng, vốn sẽ phải dùng nước để làm mềm, nghỉ đêm trên núi xong thức dậy có được một bát nước nóng cũng là một việc làm người ta cảm thấy thỏa mãn.

Hắn nhấp một ngụm, hơi ấm liền lan từ cổ họng xuống đến tim

Các thương nhân hay nói chuyện nhiều, vừa ăn điểm tâm vừa trò chuyện vài câu, Tống Du đối với bọn hắn cũng có thêm nhiều hiểu biết.

Lúc trước biết bọn hắn là trà thương đến từ Dật Châu, cũng biết Dật Châu là đầu mối quan trọng trong việc kinh doanh trà. Bây giờ lại từ trong miệng bọn họ biết thêm được, mặc dù mấy năm gần đây, giá cả thu mua lá trà ở các nơi triều đình quy định cũng không có nhiều thay đổi, nhưng cụ thể thì mỗi năm lại một giảm, thế là không ít trà thương bị buộc bất đắc dĩ, có người lựa chọn đem lá trà vận đến Dật Đô bán cho trà mã ti, có người thì chấp nhận rủi ro, bán cho thương lái chuyên thu chè cho các nước phương Tây.

Về phần bọn hắn là loại nào cũng không nói, Tống Du cũng không có hỏi.

Nhóm khách thương cũng muốn mời Tống Du cùng bọn hắn đồng hành đi đến Dật Đô, là muốn báo đáp ân tình cứu mạng tối qua. Nhưng Tống Du đi đường từ trước đến nay luôn tùy tâm sở dục, nghĩ ngừng liền ngừng, nghĩ đi liền đi, nếu như tổ đội cùng bọn họ đồng hành, chỉ sợ lại gây thêm trở ngại cho cả hai bên, thế là hắn trực tiếp cự tuyệt, chỉ căn dặn bọn họ đi đường cẩn thận, chớ có lại qua đêm bên trong hoang sơn rừng dã.

Uống xong nước ăn xong lương khô, cũng đã đến thời điểm chia tay.

Cái hay chính là, Trần tiêu sư dẫn theo sư đệ đi vào trong rừng kiếm một chút củi không quá ướt, chặt thành từng đoạn xếp vào trong góc đình xá, xem như bù vào chỗ tối hôm qua mọi người đã dùng, đống củi này đặt ở đây phơi hai ngày chắc hẳn sẽ khô.

Tống Du đứng bên cạnh nhìn thấy, trong lòng như có điều suy tư.

Tiếp đó, Lý khách thương lại lấy ra một chiếc túi nhỏ, cung kính đưa tới trước mặt hắn, nói là quà tạ lễ.

Thế đạo này yêu quỷ không ít, dân gian cũng có nhiều người săn đuổi yêu ma, một số chùa chiền cũng kinh doanh loại hình này, cũng không phải là hiếm, cho nên trả tiền cũng trở thành chuyện rất bình thường.

Tất nhiên hắn cũng không phải là người câu nệ tiểu tiết.

Sau khi thấy Tống Du tiếp nhận túi tiền nhét vào trong lòng, Lý khách thương cùng mấy người phía sau mới nhẹ nhàng thở ra.

"Ngô Sơn trà thương chúng ta ở Dật Đô có một cửa hàng, ngay ở tây thành, chỉ cần hỏi về cửa hàng trà Ngô Sơn là có người biết. Tiên sinh khi đến Dật Đô, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, hay cần tìm một người dẫn đường, xin cứ việc tới tìm chúng ta."

"Đi thong thả."

Tống Du ngữ khí nhu hòa lại lãnh đạm.

"Tiên sinh bảo trọng."

"Tiên sinh bảo trọng..."

Các khách thương sắp xếp lại hàng hóa, vội vàng rời đi. Hôm qua đi thiếu một đoạn đường, hôm nay liền bù lại vậy.

Nhất thời đình xá chỉ còn lại Tống Du.

Lúc này mặt trời mới ló dạng, lập tức chiếu sáng bầu trời xanh biếc, tia sáng từ dưới tầng mây xiên tới, như là có hình dạng, từng tia từng sợi, lúc mới đầu hắt lên trên mặt không có nhiệt độ, nhưng rất nhanh liền dần trở nên ấm áp.

Có vẻ lại là một ngày đẹp trời.

"Dật Đô..."

Tống Du ngẩng đầu nhìn trời, nhỏ giọng thì thào một câu. Sau đó cầm lên hành lý tiếp tục xuất phát.

Không lo ngàn dặm đường, tự sẽ có gió đến.

Chỉ thấy trên đường từng cây từng cây bách cổ thụ như được gột rửa trong nước, trên cành treo những giọt nước trong vắt, óng ánh sáng long lanh, thỉnh thoảng lại hội tụ thành một giọt lớn nhỏ xuống dưới. Sáng nay sương sớm vẫn còn, nhìn từ xa, từng cụm sương sớm tích tụ trong thung lũng, nhìn gần Thúy Vân lang mờ ảo khiến cho cổ đạo nhìn như không thấy điểm cuối. Dần dần dưới ánh nắng sớm, từng cụm sương mù cũng dần dần tiêu tán.

Đoạn đường này về sau sẽ không còn vụ quỷ.