Hơn mười người đều là dáng vẻ trung niên. Hai người bảo tiêu rất dễ phân biệt, mặc y phục giống nhau chính là cách ăn mặc của các nhân sĩ trong giang hồ, một người tay xách đao nhọn, người còn lại bên hông dắt một cây côn. Những người còn lại thì ăn mặc giống thương nhân theo quy định Đại Yến, phục sức lấy đen trắng làm chủ.
Đoàn người tiến vào một bên khác của đình xá, dỡ hàng hóa xuống xếp vào chỗ mà mưa không thể hắt tới được, lúc này mới gỡ áo choàng xuống, rũ nước mưa xuống đất.
Đình xá không lớn, mấy con la da dày liền để ở bên ngoài dầm mưa.
Tầm mười người dùng giọng đại phương nhỏ giọng xì xào bàn tán, thân thể ngâm nước ướt sũng thêm bị gió đêm thổi đến lạnh cóng, có người không nhịn được nhìn về phía Tống Du đang đối mặt với đống lửa, cùng với đống củi khô xếp bên trong góc đình, lập tức bĩu môi trừng mắt lẫn nhau.
Cuối cùng cũng có một người đi tới, chắp tay với Tống Du .
"Tiểu tiên sinh hữu lễ, củi này là ngươi nhặt sao? Một đêm sợ là cũng dùng không hết, có thể bán chúng ta một ít không? Y phục của chúng ta đã ướt hết, cần một chút lửa để sưởi ấm."
Người Đại Yến thường gọi tên thân mật của đạo sĩ là tiên sinh.
Tống Du trên người bây giờ vẫn còn đang mặc đạo bào.
"Không phải của ta nhặt, lúc ta tới thì đã có, các vị nếu có nhu cầu cứ tùy ý lấy dùng."
"Vậy tại hạ cũng không khách khí."
Thương khách trung niên ôm một vốc củi nhỏ quay trở về, ngược lại không đến mượn lửa mà tự mình nhóm lấy, sau đó lấy ra lương khô nướng dưới ngọn lửa, vừa ăn uống vừa nhỏ giọng trò chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn trái nhìn phải.
Gió đem thanh âm thổi tới.
Nghe thấy bọn hắn thảo luận về việc trú mưa, hơi có chút tranh chấp, Tống Du đại khái biết được nguyên nhân vì sao bọn hắn lại đến đây vào ban đêm.
Đoàn người này đều là thương nhân bán trà, mục đích lúc đầu hôm nay là tới được địa điểm cửa hàng phía trước ba mươi dặm. Không ngờ,, đang đi trên đường thì gặp mưa lớn, có hàng hóa của một người không biết vì nguyên nhân gì mà chống nước xảy ra vấn đề, sợ thấm vào bên trong lá trà, thế là liền tìm một nơi để tránh mưa, nhưng đoạn đường gần đó lại rộ lên tin đồn về vụ quỷ quấy phá, rất nhiều người đều không dám đi qua đoạn đường kia vào ban đêm. Thế là khi mưa vừa mới chuyển nhỏ, sau khi giải quyết vấn đề thấm nước, bọn hắn liền vội vàng xuất phát.
Đi ngang qua đây sắc trời đã tối, đi đường vào ban đêm cũng không phải ý kiến hay, đành phải dừng lại nơi đây nghỉ tạm.
Có người nói đã từng đi qua nơi đây, nghe nói mấy người bán trà ở đây đã sớm rời đi rồi, hẳn là do vụ quỷ ở chỗ này làm loạn. Có người nói lúc này không nên tránh mưa, lại có người nói vừa nãy không nên dừng lại, nên tiếp tục đi lên phía trước. Còn có người thảo luận về Tống Du.
Tống Du tuy rằng trên người mặc đạo bào, nhìn qua lại rất trẻ tuổi, hội bắt yêu đuổi quỷ đầu năm nay, đám đạo sĩ mười người không được một, tự nhiên cũng không ai coi trọng hắn, trò chuyện hai câu xong liền không đem chú ý đặt trên người hắn nữa.
"Vụ quỷ..."
Tống Du xuất thần nhìn đống lửa chằm chằm.
Đây là một loại quỷ quái sơn dã thường gặp, thích xuất hiện bên trong sương mù, bản lĩnh yếu ớt nên phải dựa vào sương mù để che giấu thân hình, thường chỉ dựa vào việc hù dọa để hại người, đạo hạnh cao một chút thì còn có thể phun ra sương mù bao phủ một vùng, sau đó ở bên trong sương mù tập kích người đi đường.
Bất quá loại quỷ quái bình thường này thường không có thành tựu gì, chỉ cần là những người trẻ tuổi bình thường huyết khí phương cương, hay chỉ là những tráng hán có gan lớn một chút đều sẽ không sợ nó.
Lửa nhỏ dần đi, Tống Du lại cho thêm củi.
Bất tri bất giác mưa đã tạnh.
Núi sau khi tạnh mưa thường thường sẽ nổi lên sương mù, đa số sẽ tích thành cụm hoặc đọng tại ở các chỗ trũng, lúc này cũng không ngoại lệ.
Chỉ là sương mù lần này tựa hồ có chút hơi dày đặc.
Trước kia sắc trời dù muộn, nhưng cũng không phải không có một chút ánh sáng nào, xa xa mơ hồ vẫn có thể trông thấy hình dáng dãy núi nơi xa, nơi mà ánh lửa chiếu rọi vẫn còn có thể nhìn thấy cây bách cổ thụ cùng với cỏ dại hai bên đường, nhưng hôm nay chỉ mới qua được một lúc, toàn bộ thế giới đều giống như bị sương mù tràn ngập bao phủ.
Ở giữa sương mù dày đặc không thấy núi cũng không thấy cây, dù cho hai bên đình xá sát cạnh nhau còn đốt lửa, cũng chỉ có thể nhìn thấy hỏa quang mơ hồ.
Dù cho là hỏa quang, cũng bị sương mù áp súc đến cực hạn.
Khung cảnh bất tri bất giác quỷ dị dần lên.
Nhóm thương khách lập tức kinh hãi.
"Mọi người không cần sợ hại! Chúng ta càng sợ, nó lại càng hung dữ!"
"Nói đúng! Quỷ cũng phải sợ người!"
"Thêm củi thêm củi! Hỏa thiêu đại điểm!"
"Không có củi..."
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, nhìn về phía đình xá bên cạnh kia, trước mắt chỉ nhìn thấy hỏa quang màu cam.
Tuy cách nhau chỉ có ba trượng, nhưng ở giữa sương mù tràn ngập, mắt thấy tình hình trước mắt tựa hồ chỉ có khu vực hỏa quang chiếu rọi này là an toàn, nào có ai dám xuyên qua đám sương mù dày đặc này để qua bên kia lấy củi chứ? hay là nói mọi người đều đồng loạt cùng nhau dứt khoát đều đi sang bên kia?
Bên ngoài chợt có gió lạnh thổi tới.
Mọi người đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía hai tên bảo tiêu được thuê.
Vị bảo tiêu mang côn trong lòng bồn chồn, ánh mắt hơi có chút trốn tránh, người còn lại kia đón lấy ánh mắt của mọi người, quay đầu nhổ bãi nước miếng, lông mày quét ngang mang theo lệ khí, sợ là đến tiểu quỷ cũng phải sợ hãi:
"Ta đi sang mượn chút củi!"
"Sư huynh, ta và ngươi cùng đi!"
"Không cần, sư đệ ngươi ở đây canh chừng, che chở cho các vị đông gia, nếu ở giữa kia gặp được quỷ, gia gia một đao liền đem nó làm thịt!"
"Trần công coi chừng!"
"Chỉ là tiểu quỷ, đi một lát liền trở lại!"
Bảo tiêu Họ Trần cầm theo đao nhọn, sải bước chui vào trong sương mù dày đặc, bước thẳng đến hỏa quang phía đối diện. Nhìn dáng người của hắn cũng không quá cao lớn nhưng lại mang mấy phần khí thế.
Chúng thương khách thấy thế liền cảm thấy trấn định.
Có câu nói rất hay, người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần, một quân nhân có lá gan lớn như vậy, sinh cơ cường hãn, sẽ không còn sợ những tiểu yêu tiểu quỷ bình thường nữa.
Thế là con mắt đám người trợn trợn nhìn theo đạo thân ảnh kia dần mô hồ bên trong sương mù, mơ hồ thấy hắn còn vung đao mấy lần, dùng khẩu âm Quan Tây mắng vài câu gì đó, chỉ là sương mù này ngoại trừ hiệu quả làm mờ tầm nhìn tựa hồ còn có thể làm mờ cả thanh âm, mới đi khỏi không được mấy bước, thanh âm lại đã nghe không rõ ràng.
Nhóm thương khách bắt đầu khẩn trương, khi thì nhìn chằm chằm phương hướng kia, khi thì quay đầu nhìn quanh bốn phía.
Không bao lâu, một thân ảnh từ bên trong sương mù đi ra.
Chính là bảo tiêu họ Trần kia.
Hắn vẫn như cũ cầm thanh đao, cánh tay khác lại không có cầm vật gì, chỉ đứng ở bên ngoài đình xá, trên mặt mang một chút kinh hoảng: "Không tốt, tiểu tiên sinh bên cạnh kia đã hôn mê bất tỉnh, một người mau tới giúp ta cõng hắn!"
Mọi người nghe vậy giật mình, đôi mắt Đồng Khổng trừng lớn.
Mà một tên bảo tiêu khác đã sớm rút côn sắt trên người ra nắm trong tay, đầu côn sắt rủ xuống lung lay, lại không ngừng liếm môi che giấu tâm tình khẩn trương của bản thân.
Cuối cùng vẫn là người thương nhân đã đi sang mượn củi lúc nãy đứng dậy, cố gắng trấn định, còn thi lễ nói:
"Chúng ta cũng chỉ là những người qua đường, tuyệt không có ý quấy rầy túc hạ. Nếu như túc hạ nguyện ý rời đi, thời điểm chúng ta trở về nhất định sẽ mang theo một chút heo cừu hương nến đến, toàn tâm báo đáp."
"Ngươi nói cái gì vậy? Mau tới bên này giúp ta nâng người lên!"
"Túc hạ, thanh âm này của túc hạ học được cũng không giống lắm."
"..."
Tiêu sư họ Trần kia lập tức cứng đờ, trợn tròn hai mắt nhìn bọn hắn chằm chằm, chỉ một giây sau liền tựa như khí cầu bị đâm thủng, bồng một tiếng nổ thành một đám sương mù, dung nhập vào bên trong sương mù chung quanh, lại không ảnh vô tung.
Con quỷ này đi dứt khoát như vậy, lại càng khiến cho người ta kinh hãi.
Toàn bộ đều giống như trong lời đồn...
Có thể con quỷ trong lời đồn này cũng không dễ đối phó.