Chương 282: Lợi ích không thể đo lường tất cả (2)

Trường Bình đệ nhất tu tiên tiểu học.

Đợt thứ hai mầm tiên phúc tự bối đã nhập học nửa năm.

Trong gia tộc.

Ngoại trừ Trần Tiên Hạ, một lão sư lâu năm tọa trấn ở đây, tu sĩ đạo tự trẻ tuổi cũng thường xuyên đến tộc học làm khách mời, làm sư phụ dạy phúc tự bối các loại kiến thức.

Ngược lại Trần Đạo Huyền bởi vì ở trong gia tộc bận rộn.

Thời gian dạy học trong gia tộc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Ngay cả các lớp học kiếm đạo và chế phù, do không có giáo viên, thường xuyên ở trong tình trạng vắng mặt.

Kiếm đạo học còn dễ nói.

Trần Tiên Hạ có thể tạm thời thay thế một chút.

Dù sao Trần Tiên Hạ đã ngâm mình cả đời Truy Phong Kiếm Quyết, đã sớm đạt tới cảnh giới đại thành.

Chỉ điểm một phen tu sĩ phúc tự bối cái gì cũng không hiểu vẫn là không có bất kỳ vấn đề gì.

Chế phù tiết thì không có bất kỳ tu sĩ nào có thể thay thế Trần Đạo Huyền.

Bởi vì ngoại trừ Trần Đạo Huyền, Trần gia không có bất kỳ tu sĩ nào hiểu chế tác linh phù.

Bây giờ.

Khi Trần Đạo Huyền đi đến cửa phòng học, Trần Tiên Hạ đang giảng bài kiếm đạo thay.

- Tinh túy của Truy Phong Kiếm Quyết nằm ở một chữ nhanh!

Trần Tiên Hạ nói xong, lấy ra một thanh Xích Ảnh Phi Kiếm từ trong túi trữ vật.

Xích Ảnh Phi Kiếm dưới sự khống chế của hắn xoay quanh đỉnh đầu mọi người.

Trong một thời gian ngắn.

Xích Ảnh Phi Kiếm liền hóa thành một đoàn hư ảnh nhìn không thật thật.

- Khi phi kiếm nhanh đến trình độ nhất định, không chỉ uy năng đại tăng còn có thể làm cho địch nhân khó lòng phòng bị, thần thức tu sĩ còn chưa kịp phản ứng phi kiếm, ngươi đã lấy thủ cấp đối phương xuống.

Dứt lời.

Phi kiếm chợt biến mất trước mắt mọi người, trong nháy mắt phi kiếm đột ngột xuất hiện trước trán một tu sĩ phúc tự bối, rồi đột nhiên dừng lại.

- Wow !!!

Trong lớp học.

Tu sĩ Phúc tự bối vỗ tay không thôi, bộc phát ra một trận sấm sét hét lên.

- Hahaha!

Nhìn thấy một màn này, Trần Tiên Hạ vuốt râu cười vui vẻ.

So với tri thức luyện đan, luyện khí khô khan phức tạp, học phi kiếm luôn làm cho tu sĩ phúc tự bối càng dễ dàng cảm thấy si mê.

Đáng tiếc là Trần Đạo Huyền mở khóa học này, từ đầu đến cuối cũng chưa từng đứng đắn dạy qua mấy bài kiếm đạo của tu sĩ phúc tự.

Bên ngoài lớp học.

Trần Đạo Huyền nhìn một màn Trần gia già trẻ hài hòa như vậy, không khỏi nở nụ cười.

......

Khuôn viên trường.

Trần Tiên Hạ và Trần Đạo Huyền sóng vai đi trên con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường.

- Thuật liễm tức thuật này của ngươi càng ngày càng lợi hại, đứng ở bên cạnh ta lại cũng không biết ngươi đã trở lại.

Nét già trên khuôn mặt Trần Tiên Hạ tràn đầy vẻ phức tạp.

Trần Đạo Huyền thì cười nói:

- Không phải liễm tức thuật của ta xuất sắc, là Thập Tam thúc, thúc dạy quá nghiêm túc, lúc này mới không phát hiện ta trở về.

Nghe vậy.

Trần Tiên Hạ cười khoát tay nói:

- Đừng an ủi ta, ta cũng không phải tiểu hài tử ha ha!

Nói xong chuyển đề tài:

- Đối với đan dược ngươi bán cho tiền tuyến, bán như thế nào?

- Một nửa dùng linh thạch thanh toán một nửa dùng chiến công, tổng cộng đạt được 5 vạn 3500 đại công.

- Nhiều như vậy?

Trần Tiên Hạ kinh ngạc nhìn hắn một cái, hơi tính toán gật đầu nói:

- Nói như vậy chúng ta ngược lại kiếm được, tuy nói 1 tiểu công có thể đổi 1 linh thạch, nhưng muốn dùng linh thạch mua chiến công cần không ít phí bảo hiểm.

- Đó là sự thật.

Trần Đạo Huyền gật gật đầu.

Lập tức hắn lấy ra một hộp ngọc cười nói:

- Đúng rồi, ta mua cho Thập Tam thúc một món quà.

- Hả?

Thấy thế, Trần Tiên Hạ cước bộ hơi dừng lại.

Ánh mắt lão kinh ngạc, tiếp nhận hộp ngọc Trần Đạo Huyền đưa tới, giải trừ cấm chế sau đó chậm rãi mở ra.

Chỉ thấy.

Một quả linh quả đỏ rực như ngọc, lẳng lặng nằm trong hộp ngọc.

- Ngàn... Chu Quả ngàn năm?

Thanh âm Trần Tiên Hạ khẽ run rẩy, mạnh mẽ nhìn về phía Trần Đạo Huyền không biết nên nói gì.

- Đạo Huyền cho rằng Trần gia ta còn cần Thập Tam thúc vì gia tộc mà vất vả một thời gian.

Nói xong trên mặt tràn đầy ý cười nhìn Trần Tiên Hạ.

Nghe vậy.

Tâm tình Trần Tiên Hạ phức tạp vạn phần.

Nếu hỏi Trần Tiên Hạ có sợ chết hay không, lão nhất định là sợ chết, bất kỳ một người nào còn có tri giác thì sẽ sợ chết.

Nhưng để cho Trần Tiên Hạ lấy cái giá phải trả cho lợi ích gia tộc, đổi lấy sự sống còn của lão, lão tình nguyện đi chết.

Chỉ có điều.

Trần Tiên Hạ biết hộp ngọc này không chỉ chứa lợi ích gia tộc, mà còn là tình thân của Trần Đạo Huyền đối với lão.

- Món quà của ngươi, ta nhận được.

Trần Tiên Hạ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu cười nói.

Nghe điều đó.

Trần Đạo Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù hắn gạt Thập Tam thúc mua quả Chu quả ngàn năm này, nhưng Thập Tam thúc biết giá của nó rất có thể sẽ làm ra hành động đem nó bán đi.

Bởi vì trong mắt Trần Tiên Hạ.

Vì lão một tu sĩ lớn tuổi, nhất định không cách nào Trúc Cơ, như vậy hao phí hơn trăm vạn linh thạch của gia tộc, đó là không khôn ngoan.

Nhưng Trần Tiên Hạ cũng biết rõ trên thế giới này không phải tất cả mọi thứ đều có thể dùng lợi ích để đo lường.

Ví dụ như tình cảm của Trần Đạo Huyền dành cho lão.

Từ nhỏ lão đã dạy Trần Đạo Huyền, đối với gia tộc phải có tình cảm không nên vứt bỏ gia tộc.

Trong đó, tự nhiên cũng bao gồm tình cảm đối với Trần Tiên Hạ.

Nếu Trần Đạo Huyền vì lợi ích gia tộc có thể buông tha Trần Tiên Hạ.

Vậy một ngày nào đó hắn cũng sẽ vì lợi ích mà buông tha cho cả gia tộc?

Nghĩ đến điều này, Trần Tiên Hạ tự nhiên liền thoải mái.

Lão cảm thấy rằng những lời dạy của lão cho Trần Đạo Huyền là thành công.

Mấy năm nay, Trần Đạo Huyền làm ra không phụ lời dạy dỗ của lão, không phụ kỳ vọng của tiền bối Trần thị, càng không phụ tộc nhân hậu bối Trần thị.

Vì vậy, lão có lý do gì để từ chối món quà này?