“Muốn mở ra tổ linh, cũng không phải dễ dàng như vậy, trong thiên hạ người có thể thành công, ít ỏi không mấy người!”
Gia Cát Thăng Long bình tĩnh nói, giống như bà lão mua dưa đứng buôn chuyện, bình tĩnh kể lại, “May sao ta xem như có được năng lực này, nhưng một khi bắt đầu, cái giá phải trả vô cùng đắt!”
“Không biết cái giá mà tiền bối nói là cái gì?” Trần Phong hỏi.
Gia Cát Thăng Long thở dài, khẽ lắc đầu, “Điều này, cháu không cần biết!”
Nói đến đây, Gia Cát Thăng Long nhìn Trần Phong, “Trần Phong, cháu muốn ta giúp mở tổ linh sao?”
“Đương nhiên!”
Loại chuyện tốt này, Trần Phong sao có thể từ chối, “Nhưng có một điều cháu muốn làm rõ, tổ linh Sở gia rốt cuộc là mà gì làm ông ngoại để tâm như vậy!”
“Cái này sau rồi nói!”
Gia Cát Thăng Long vẫy vẫy tay, “Muốn ta giúp cháu cũng được, nhưng trước đó, cháu hãy giúp ta một việc trước!”
“Việc?”
Trần Phong ngạc nhiên, sao bây giờ mọi chuyện tự nhiên lại đổi ngược rồi. Lúc đầu nói là sẽ giúp hắn, nhưng ngay sau đã thành bàn điều kiện.
“Không cần lo lắng!”
Gia Cát Thăng Long thong thả ung dung nói, sau đó liền đem Gia Cát Đằng Long đứng bên cạnh đẩy về phải trước, “Ta có thứ muốn cháu xem!”
Trần Phong ánh mắt nhìn qua, Gia Cát Thăng Long cầm lấy tay phải của Gia Cát Đằng Long, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn.
Gia Cát Đằng Long xấu hổ, lồng ngực thấp thỏm không thôi, bàn tay bé nhỏ nắm chặt, không chịu buông ra.
“Không sợ, để anh ấy nhìn xem!”
Gia Cát Thăng Long an ủi, Gia Cát Đằng Long lúc này mới chậm rãi mở ra.
Bên trong lòng bàn tay, khuôn mặt ghê tởm ấy lồ lộ ra ngoài.
Thứ này đã hình thành đầy đủ ngũ quan, từ mắt mũi miệng... Nhưng bây giờ nó đang nhắm nghiền mắt lại, vô cùng an phận, không giống như lần đầu Trần Phong thấy, mà bây giờ khuôn mặt này y hệt một người đang ngủ say.
“Nếu là người khác khi bắt gặp thứ này, sợ là đã sớm dọa chạy, vậy mà chưa lại không hề phản ứng! " Gia Cát Thăng Long nhìn Trần Phong, trên mặt hắn không có cái gì gọi là biểu tình sợ hãi, tâm trạng cũng tốt hơn phần nào.
Trần Phong khẽ lắc đầu, không nói gì. Hắn hiện tại đang chờ xem Gia Cát Thăng Long làm gì kế tiếp.
“Ta không vòng vo nữa!” Gia Cát Thăng Long buông lỏng cánh tay Gia Cát Đằng Long, “50 năm trước, Sở Thanh Mộc lên núi tìm ta, lúc ấy ta đã biết 50 năm sau, con cháu Gia Cát ta sẽ gặp một kiếp nạn bất kham. Tuy nhiên vẫn có người giải được, chính là con cháu Sở gia……”
Gia Cát Thăng Long có một loại năng lực, đó là biết trước tương lai!
Nghe thì có vẻ khó tin, nhưng với Trần Phong thì rất bình thường, trên giới Tu tiên, nếu là cao nhân đắc đạo, ít nhiều mấy cái việc như bấm đốt ngón tay phán đoán thiên cơ bọn họ sẽ làm được, tuy rằng khả năng chính xác không xác định nhưng về mặt nào đó vẫn rất hiệu nghiệm.
Lấy cảnh giới của Gia Cát Thăng Long, ông có khả năng này cũng không có gì kì lạ.
Trần Phong trong lòng khẽ lung lay, mặt khác, nếu 50 năm trước, Gia Cát Thăng Long đã biết chuyện xảy ra bây giờ, tuy không rõ ràng nhưng có thể biết được người cứu chắt mình là ai, điều này vãn vô cùng phi thường.
Hơn nữa như cách Gia Cát Thăng Long nói, vị này khả năng cao là hắn.
Minh chứng là khi Trần Phong thấy thứ ghê tởm kia hoàn toàn không tồn tại sợ hãi. Trước đấy Gia Cát Đằng Long cũng nói qua, nếu tới gần Trần Phong trong người sẽ cực kỳ khó chịu, những điều này càng làm Gia Cát Thăng Long khẳng định suy đoán chính mình.
Thế gian vạn vật, tương sinh tương khắc, Gia Cát Thăng Long tin tưởng, người thanh niên trước mặt này chính là khắc tinh tà vật.
Trần Phong trầm ngâm một lát, “Tiền bối, ngài biết lại lịch thứ kia sao?”
Gia Cát Thăng Long hít sâu một hơi, biểu tình vô cùng nghiêm túc, “Thứ này là từ trong bụng mẹ mang đến, ta tìm đọc rất nhiều sách cổ, mới biết, vật này có tên Người Mặt Sang, là do âm thần đoạt xá mà thành, thứ này cực độc, ta đã thử qua rất nhiều phương pháp, mấy năm trước ta mang theo tiểu Long vào nam ra bắc, tìm đến rất nhiều cao nhân, đáng tiếc đều là không tác dụng gì!”
“Thứ này dính chặt trên người Tiểu Long, sức mạnh to lớn, chậm rãi theo nó trưởng thành, dần dần sinh ra ý thức, muốn tiêu diệt nó, thật sự vượt qua khả năng của ts, hiện tại ta chỉ có thể dùng phong ấn trận năm sao tạm thời áp chế thứ này lại……”
……
Ánh mắt Trần Phong rời khỏi lòng bàn tay Gia Cát Đằng Long “Kỳ thật, không cần chặt tay là được rồi à?”
Với kĩ thuật tiên tiến y học hiện nay, tạo một cánh tay mới cho cậu nhóc không phải cực dễ dàng à.
Gia Cát Thăng Long lắc đầu, “Chặt, đúng là rất đơn giản, nhưng liệu cháu có bao giờ nghĩ đến một trường hợp, đó là khi chặt xong thứ đó biến mất nhưng sau này, con hắn, cháu hắn có tiếp tục bị?"
“Ý ngài là, cháu giúp ngài giải quyết thứ này, ngài sẽ giúp cháu mở ra tổ linh?”
Gia Cát Thăng Long gật đầu, không ngại ngần, “Không tồi, đồng giá trao đổi, nhân quả thanh toán xong, đây cũng là lời năm đó ta và ông ngoại cháu thỏa thuận."
Trần Phong hít sâu, trầm mặc, “Tiền bối như vậy nói trắng ra, một đổi một. Được, cháu sẽ nghĩ cách giúp ngài diệt trừ, nhưng có điều chỉ vậy thì cháu không biết công bằng hay không?”
“Ha ha……”
Gia Cát Thăng Long nhìn chằm chằm Trần Phong, đột nhiên cười lớn, sau một lúc mới dừng lại, “Gia Cát gia nhất mạch đơn truyền, Đằng Long là chắt trai duy nhất của ta, nếu có thể cứu hắn, mạng già này cháu xử lí sao cũng được.”
“Ngài là tiền bối cao nhân, cháu tin tưởng!” Trần Phong sau khi suy nghĩ một lát, nói, “Chỉ là tà vật này rất lợi hại, cháu không dám tùy tiện hành động, còn phải tốn chút thời gian chuẩn bị chu toàn……”
Gia Cát Thăng Long xoa râu cài, “Được, cần chuẩn bị những thứ gì cứ báo ta, tận lực chu cấp!”
……
Hai người trong nhà tranh nói chuyện một hồi, bởi tháng này là kỉ niệm đám cưới vàng của ông bà Thục Tiểu Uyển hắn được mời qua, bây giờ nên sớm về nhà xem xét.
……
——
Xuống núi đã là chạng vạng, chú ba chắc đã đem dì trở về hôm qua. Cũng tại chú ấy mà lần này hắn mới vật vờ hai ngày trên núi. Hừm.
Chân núi, từng dòng nước từ suối cao chảy xuống, va vào vách đá kêu leng keng, bầu trời lất phất từng cơn mưa phùn nhỏ.
Gió đêm lạnh lẽo, màng sương như tấm lụa mỏng, Trần Phong khá thích cảm giác này.
Móc di động ra, gọi cho Thục Tiểu Uyển báo bình an. Tắt máy, đi bộ trên đường lớn, trong miệng hắn không tự chủ huýt lên bài nhạc .
“Bíp bíp!”
Một chiếc Passat màu đen ngừng trước mặt Trần Phong, thiếu chút bắn một trận nước lớn lên người hắn.
Sau hai tiếng còi, cửa sổ xe hạ xuống.
Ngồi ở người ghế điều khiển thò đầu ra, trên mặt đeo cặp kính râm, trong miệng còn đang ngập một điếu thuốc cháy dở. Không ai khác chính là Thục Tiểu Hiệp.
Trong xe vang lên bài hát của Tặc Đại, Tặc Kính Bạo!
Trần Phong có chút ngoài ý muốn.
“Anh rể tương lai, lên xe đi!”
Thục Tiểu Hiệp huýt sáo ra hiệu cho Trần Phong, giống hệt một tên bất lương.
Trần Phong đi qua, tùy tay đem điếu thuốc trong miệng hắn lấy xuống, “Tuổi còn nhỏ, chưa gì đã học đòi?”
Thục Tiểu Hiệp duỗi tay đoạt lại, nhưng không thành công, thuốc đã bị Trần Phong nghiền thành bột phấn.