c73
K4qtkdb Mai Thị Thu Hà maithuha23.07@gmail.com
21:38 (0 phút trước)
tới Lala
Mở cửa xe, ngồi xuống ghế phụ.
“Em nói nha, anh rể, anh còn chưa chính thức ra mắt nhà em đâu, sao bây giờ chưa gì đã quản em hơn cả bố mẹ rồi?”
Thục Tiểu Hiệp lầm bầm oán hận, người trước mắt là Trần Phong, hắn không đủ tự tin chống lại, chỉ có thể phun ra mấy câu phản đối.
“Sao còn ở đây?”
Xe bắt đầu khởi động, rất nhanh ra khỏi khu thắng cảnh, Trần Phong tò mò hỏi.
Thục Tiểu Hiệp mắt trợn trắng, “Còn không phải tại cái bà chị kia của em, sợ anh xuống núi không bắt được xe trở về, nằng nặc một hai bắt em đến đây chờ, mẹ nó, 3 giờ chiều em đã phải vác mặt đến, cứ thế chờ tới tận bây giờ.”
Trần Phong buồn cười nhìn Thục Tiểu Hiệp, tên nhóc này, trước mặt Thục Tiểu Uyển thì tỏ ra biết bao nhiêu là ngoan ngoãn, hiện tại sau lưng hết hút thuốc, lại đến văng bậy đầy miệng, hẳn đây mới là con người thật của hắn.
“Anh rể, nói cho em nghe chút đi, Gia Cát lão tiền bối giữ anh ở lại nói chuyện gì vậy?” Thục Tiểu Hiệp cực kì tò mò.
Trần Phong hơi hơi híp mắt, “Ông ấy muốn bái anh đây làm thầy, nhưng bị anh từ chối rồi!”
Thục Tiểu Hiệp nghe xong, thiếu chút nữa không kiềm chế được chân ga, phóng xe đâm thẳng cột điện, “Khoác lác cũng kinh khủng quá nha!”
Đương nhiên là khoác lác, Trần Phong vốn không muốn nói cho hắn, Thục Tiểu Hiệp bĩu môi, “Anh rể, em tốt xấu gì cũng coi như là em vợ tương lai, anh không thể đối xử tốt hơn chút sao? Người Sở gia hôm nay đã tới Thục Trung, vốn muốn tiết lộ chút tin tức cho anh, nhưng xem ra vô ích rồi, aiz~!”
“Hửm? Người Sở gia?”
Trần Phong có chút ngạc nhiên, “Ai đến vậy? Có tin tức gì hot?”
“Không nói!”
Thục Tiểu Hiệp vênh mặt, tính tình trẻ con nổi lên.
Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái lọ nhỏ tới, Trần Phong quơ quơ, “Nói nghe xem, nếu tin hữu dụng, anh đây cho thứ tốt nha!”
Thục Tiểu Hiệp nhìn đến vật trong tay Trần Phong, mắt to như hạt châu tỏa sáng lấp lánh, “Thứ gì?”
“Đoán xem?”
Trần Phong cười, cố ý khơi gợi trí tò mò của Thục Tiểu Hiệp.
Trẻ con, lòng hiếu kỳ rất lớn, hơn nữa cộng thêm cái tính hay lảm nhảm của hắn, cho dù Trần Phong không hỏi, hắn cũng là tuyệt đối sẽ nhịn không được mà nói ra.
Thục Tiểu Hiệp bĩu môi, hắn đương nhiên biết Trần Phong đang chờ hắn tự mình lộ ra tin tức.
“Lần này, mấy người lớn trong Sở gia đều không có tới, nhưng con cháu họ lại đến mấy người. Trong đó bao gồm cả con cả của gia chủ Sở gia gia, cũng chính là cậu anh, Sở Đông……”
Trần Phong xong, trong lòng cũng không có cái gì gọi là hứng thú, đối với họ hàng đằng ngoại, hắn vốn tiếp xúc không nhiều, thậm chí trừ bỏ ông ngoại bà ngoại hay gặp ngày lễ, mấy vị kia gặp không được mấy lần. Trên cơ bản chỉ nghe qua tên họ, không thấy mặt bao giờ, càng không cần phải nói mấy người anh họ, chị họ gì đó.
Sở Đông, tên còn chưa từng nghe.
“Sở lão gia tử nghe nói đã quy ẩn từ lâu, không cách nào đến, Sở gia chủ lại không thể tùy tiện rời khỏi Đông Sơn, lần này có thể đem Sở Đông, người thừa kế tương lai của Sở gia đến, như vậy đã coi trọng mặt mũi Thục gia lắm rồi!”
“Sở Đông, nghe nói tính tình rất kiêu ngạo, buổi sáng hôm nay lúc Thục Tiểu Huy ra đón, chắc đã cùng anh ta nói xấu anh rất nhiều a, đến lúc gặp, anh phải tự mình ứng phó thật tốt đó!” Nói đến đây, Thục Tiểu Hiệp cười đen tối.
Trần Phong không để bụng, “Có gặp Sở Đông lần nào chưa?”
Thục Tiểu Hiệp nhún vai, “Em gặp rồi, lúc trở về vừa đúng nhìn thấy hai người họ. Cái người tên Sở Đông ấy, tuổi ít nhất cũng 30, bề ngoài khá nam tính, còn mạnh. Nhưng mà nếu đem so với anh rể, yên tâm đi, anh ta không có cửa đâu……”
“Cái kỹ thuật vuốt mông ngựa này của cậu, ngày càng điêu luyện rồi a!”
Trần Phong khẽ lắc đầu, 30 tuổi thì thế nào, thân là người thừa kế của một gia tộc siêu cấp, sao có thể kém hơn người thường? Mà cho dù hắn lớn lên có giống bỏ rau cải ngoài chợ cũng làm sao có người dám coi thường.
“Em nghe Thục Tiểu Huy nói chuyện với anh ta, người Sở gia hình như không ai muốn chào đón anh nha!”
Cuối cùng, Thục Tiểu Hiệp bổ sung một câu.
Gia Cát Thăng Long nói đúng, đại gia tộc đều rất quan trọng huyết thống, đối với Sở gia mà nói, mẹ hắn năm đó lựa chọn gả cho lão ba, hoàn toàn chính là sỉ nhục, nhiều năm qua đều không có quan hệ, chào đón nhau mới lạ đó.
Trần Phong cười khẽ, “Trần Phong anh đây là người nào, cần bọn họ chào đón chắc?”
“Wow, anh rể thực trâu bò!”
Thục Tiểu Hiệp cười lớn, tuổi Trần Phong với hắn không chênh lệch nhiều, thêm tính tình phóng khoáng giống hệt như tên, Thục Tiểu Hiệp, hiệp nghĩa, thích đọc tiểu thuyết, thích những điều trái ngược. Tuy chính là tên nhị đại, nhưng hắn không quen so bì, ngang ngược với người kém hơn mình.
Trần Phong cười cười, đem cái lọ trong tay đưa đến trước kính xe, “Coi như miệng lưỡi trơn tru, đáng khen thưởng, nhưng ăn vào có bị đau bụng, anh không chịu trách nhiệm đâu!”
Cái chai này đựng một viên nhị giai Tụ Linh Đan mà thôi, hắn đăng trên diễn đàn bán không hiệu quả lắm, nên trên người vẫn dư lại một ít, nhưng đa số toàn là đan dược ba bốn giai cao giai.
Lục trong nhẫn thấy hai viên này, đăng lên nữa cũng mất công, đành ném cho Thục Tiểu Hiệp.
Chỉ cần là một thể sống, tiên đan đều hữu dụng, chỉ là Trần Phong không biết với dị nhân có tác dụng hay không.
Lúc trước hắn tìm Hồ Phi đã dùng thử, nhưng từ đó đến nay mặt mũi hắn đều không thấy, không biết kết quả ra sao.
Bây giờ lấy Thục Tiểu Hiệp thử xem, dù sao cũng là vật vô hại.
“Thứ này là gì nha?” Thục Tiểu Hiệp tràn đầy hiếu kỳ.
“Thuốc!”
Trần Phong ngắn gọn một chữ, sau đó liền nhắm hai mắt lại, từ đây đến nội thành phải mất một lúc, hôm qua hắn một ngày một đêm không ngủ, có chút mệt.
“Thuốc?”
Thục Tiểu Hiệp trên mặt mang theo vui vẻ, “Gia Cát lão tiền bối cho anh sao?”
Trần Phong không trả lời.
Nhưng hiển nhiên Thục Tiểu Hiệp cực kì tin tưởng suy đoán của bản thân, Gia Cát Thăng Long giữ lại một mình Trần Phong, lại lâu như vậy, chắc chắn có biến a!
Ngày hôm qua chỉ một ly trà đã khiến mình tăng lên một sao cảnh giới, bây giờ lại thêm một lọ thuốc, còn muốn không đột phá?
Thục Tiểu Hiệp kích động, vội vàng đem lọ thuốc nâng lên, sợ Trần Phong đổi ý lấy về.
Chân ga đạp mạnh, phi như mưa phong bão táp!
……
——
Nội thành, Thục Đông!
Trời mưa ngày một lớn, về đến nơi cũng đã chập tối, sét sáng trưng đánh ngang bầu trời.
May mà trước đó gọi điện thoại báo chú ba, nếu không, cơm chiều cũng không có mà ăn.
Thục Tiểu Hiệp đưa Trần Phong về, sau đó lại vội vội vàng vàng rời đi, nhìn thôi cũng biết hắn chắc chắn đang muốn nhanh chóng trở về dùng thuốc.
Cơm chiều, Trần Phong nhìn Trần Quốc Hoa bằng ánh mắt oán giận, không có việc gì lại cố kéo mình đi leo núi, thành ra nửa đường bị bỏ rơi, quá không nghĩa khí rồi.
Trần Quốc Hoa chỉ là ha ha cười, cơm chiều qua đi, đem Trần Phong gọi vào thư phòng.
……
“Chú biết Tiểu Uyển đi Thanh Thần, cho nên mới một hai phải lôi con đi đi?”
Ngồi đối diện Trần Quốc Hoa, Trần Phong lần đầu chân chính cảm giác được, chú ba mình một chút cũng không đơn giản, làm việc thoạt nhìn không đầu không đuổi, nhưng đến cuối cùng luôn đạt được mục đích.