Mặt ngoài ra vẻ quan tâm, nhưng bên trong lời nói hoàn toàn là ý tứ chế nhạo, từ đó có thể nhìn ra quan hệ của Thục Tiểu Uyển cùng với người anh trai này thực sự không tốt.
Thục Tiểu Huy càng thêm đắc ý, “Tiểu Uyển, nghe anh nói một câu, hiện tại đã là thời đại nào rồi, hôn nhân con người tự do, ai còn nói đến hôn ước a, chẳng qua nể tình bạn cũ mới tiếp tục tiến hành, bằng không, nơi nào đến lượt tên nhãi này?Dựa vào cái tên Sở gia làm trò lừa bịp?”
“Ha ha, qua mấy ngày nữa là kỷ niệm ngày cưới của ông bà nội, Sở gia cũng sẽ phái người tới, đến lúc đó nha, ha ha, xem xem tên nhãi này xử lý như thế nào?”
Nói đến điều này, Thục Tiểu Huy cười vô cùng sảng khoái, hắn bây giờ đã không hề cố kỵ.
Thục Tiểu Uyển bị làm cho tức giận, thân thể hơi hơi run rẩy.
“Ồn ào quá!”
Trần Phong bên cạnh ngoáy ngoáy lỗ tai, đối mặt với sự chế giễu, lại còn bội nhọ hắn trước vợ tương lai, điều này có thể nhẫn nhịn sao?
Một luồng ánh sáng vàng bay ra từ ngón tay Trần Phong, trực tiếp lọt vào miệng Thục Tiểu Huy.
“Làm gì đó?”
Thục Tiểu Huy theo bản năng khép lại miệng, còn tưởng rằng Trần Phong bắn đống ráy tai vào miệng hắn, lập tức giận dữ.
Ráy tai có thể to như vậy?
“Thấy miệng anh nói nhiều mệt quá, cho anh cái cấm ngôn phù mà thôi!”
Trần Phong nhún vai, vẽ một cái chỉ quyết, liền thấy trong miệng Thục Tiểu Huy sáng rực, ngay sau đó tắt dần.
Cấm ngôn phù!
Trong khoảng thời gian nhất định, làm người bị ếm mất đi năng lực nói chuyện!
2 cái phù chú, giá trị 5000 Luận Đàn Tệ!
Sức mạnh phù chú lập tức phong bế yết hầu Thục Tiểu Huy, Thục Tiểu Huy há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, nhưng hắn hoảng sợ phát hiện, chính mình không phát ra được bất luận thanh âm nào.
Hoảng loạn!
Thục Tiểu Huy sắc mặt đại biến, nhéo cổ mình, nỗ lực muốn phát ra âm thanh, nhưng mà vô ích.
Câm? Mình vậy mà câm?
“Tạm biệt!”
Nhìn thấy Thục Tiểu huy không ngừng há mồm hô to, nhưng âm thanh gì cũng không thể phát ra, vô cùng buồn cười, Trần Phong tự nhiên nắm tay Thục Tiểu Uyển, tiếp tục đi lên đỉnh núi.
Thục Tiểu Uyển hiển nhiên không ngờ tới, hơi hơi giãy giụa, nhưng thoát được ra.
“Đứng lại!”
Phúc thúc, lão giả bên cạnh Thục Tiểu Huy, ông lúc này như quả bom muốn bùng nổ, bản thân vốn là người bảo hộ Thục Tiểu Huy do Thục gia phái đến, lại để Trần Phong giở trò đem Thục Tiểu Huy hóa câm, nỗi nhục lớn như thế, sao có thể để Trần Phong dễ dàng đi thế được?
“La Phúc, ông dám tiến lên một bước?”
Lại là lão thái kia, bà trực tiếp ngăn cản lão ta tại ngã ba đường.
Lão thái tay phải mở ra, bên trong lòng bàn tay dâng lên một đám mây băng diễm, nháy mắt đóng băng không khí, đám người Tiết Minh nhịn không được rùng mình một cái, sợ hãi nhìn lão thái bà.
Đại tông sư!
Khí thế trên người lão thái bà, làm tất cả run rẩy, vị này tuyệt đối là một vị Đại tông sư cường giả.
“Lý lão bà, mau tránh ra cho ta, thằng nhãi này dám làm Tiểu Huy bị thương, để nó chạy, lão chịu nổi trách nhiệm không?”
Lão giả tức giận đến phát run, nhưng không dám tùy tiện tới gần, chỉ có thể tạo ra sức ép về phía đối diện, hiển nhiên ông cũng biết thực lực của lão thái bà .
Lão giả này, cũng một vị Đại tông sư!
“Hừ!”
Lão thái bà hừ lạnh, tay phải vung lên, một khí lạnh bắn về phía lão giả.
Lão giả kinh hãi, né sang một bên, trùng hợp lại bắt được Tiết Minh, đem hắn kéo qua làm bia chắn che ở trước người.
Khí lạnh ngấm vào cơ thể, Tiết Minh hoảng sợ muốn kêu to, nhưng đều không kêu ra tiếng, cả người bị đông lạnh thành tảng băng.
Khí lạnh dường như có thể lây lan, mặc dù lão đã kịp thời buông tay, nhưng vẫn bị tê cứng, cố gắng đem dị năng bộc phát, khó khăn lắm mới đánh tan.
Tiết Minh biến thành một bức tượng băng, toàn thân khí lạnh dày đặc, thậm chí khu vực đất xung quanh cũng bị đóng băng trắng xóa, nhìn như một cái một trượng tả hữu viên.
Đám hồ bằng cẩu hữu sợ hãi không thôi, nhao nhao trốn sang gò đá bên cạnh, run rẩy nhìn lão thái bà, không dám tới gần.
“Lý lão thái bà, bà đừng ngăn tôi!”
Lão giả tức giận, quát lớn một tiếng, nhưng lại không dám tiến lên.
“Hừ, đê tiện!”
Lão thái bà đối với việc ông ta lấy Tiết Minh ra làm tấm bia chắn, cực kỳ khinh thường, khẽ hừ một tiếng, ngay sau đó xoay người bước đi.
Lão giả tức giận đến dậm chân, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn lão thái bà biến mất trên đường núi.
Bên cạnh, Thục Tiểu Huy vẫn còn nhéo yết hầu, không ngừng động miệng, muốn nói chuyện, nhưng mà như cũ không có nửa điểm thanh âm.
……
——
Đi lên trên không bao lâu, đám Trần Phong đã tới khu vực phục vụ.
Vốn Hầu Dũng vui vui vẻ vẻ cùng bạn gái đi leo núi, không nghĩ tới gặp phải việc như vậy, nếu không có Trần Phong, không biết việc hôm nay sẽ đi đến đâu.
Cảm xúc tuột dốc không phanh, Hầu Dũng liền ở chỗ này cùng Trần Phong tạm biệt, đem theo Tô Phỉ Phỉ ngồi lên cáp treo xuống núi.
Nhìn hướng hai người rời đi.
“Đẹp không?”
Bên cạnh truyền đến giọng nói của Thục Tiểu Uyển .
Trần Phong quay đầu liền thấy gương mặt xinh đẹp kia, Thục Tiểu Uyển có chút giận dỗi nhìn hắn.
“Đẹp!”
Trần Phong mỉm cười, tất nhiên hắn đang nói Thục Tiểu Uyển, Tô Phỉ Phỉ kia dù có thế nào, nhưng trước sau cũng là bạn gái người ta, cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Ném cho Trần Phong một ánh mắt xem thường, Thục Tiểu Uyển nhìn Hầu Dũng cùng Tô Phỉ Phỉ đi xa , “Cô gái này, nhìn qua cũng không đơn giản, anh biết cô ta?”
“Cô ấy là bạn gái của Hầu Dũng, hôm nay lần đầu tiên tôi thấy, nghe nói là con lai hai dòng máu Mỹ Sing, tới Hoa Quốc chúng ta du học!” Trần Phong khẽ lắc đầu, một du học sinh, có cái gì mà không đơn giản!
“Lúc nãy khi còn ở dưới, tôi cảm giác trên người cô ta có năng lượng dao động, tuy rằng chợt lóe trong chốc lát, nhưng tuyệt đối không sai, sức mạnh kia rất cường đại, che giấu rất giỏi!” Thục Tiểu Uyển nghiêm túc nói.
“Ồ?”
Trần Phong nghe vậy, hơi hơi nhíu mày, hắn vừa rồi không có chú ý nhiều như vậy, nhìn Thục Tiểu Uyển cũng không giống như đang nói dối.
Không phải Hầu Dũng nói, hắn anh hùng cứu mỹ nhân nên mới biết Tô Phỉ Phỉ sao, nếu đúng như Thục Tiểu Uyển nói, Tô Phỉ Phỉ có thực lực nhưng che giấu, việc này liền phải cân nhắc lại.
Không biết Hầu Dũng có phát hiện hay không, về sau tìm cơ hội nhắc nhở hắn một chút vậy, dù sao Hầu Dũng cũng người bạn duy nhất của hắn ở đây.
“Anh có thể buông tôi ra không?”
Lúc này, Thục Tiểu Uyển nói một câu, thanh âm thực thanh thúy, nghe như tiếng chuông bên tai!
Trần Phong mới kịp phản ứng lại, bản thân còn đang cầm tay cô ấy.
Mềm mềm, phấn nộn, vô cùng dễ chịu!
Trần Phong có chút luyến tiếc, nhưng vẫn xấu hổ buông lỏng tay, rốt cuộc hai người cũng mới gặp mặt hai lần, tuy trong người có hôn ước, cũng chưa đến mức có thể thân mật khăng khí như vậy.
Cảm giác mới nãy còn lưu lại, Trần Phong xấu hổ không che giấu được.
Loại xúc cảm này, làm người ta thập phần hoài niệm.
Trên đường núi chỉ còn hai người, không khí chợt trở lên ngượng nghịu.
“Anh vừa mới cho Thục Tiểu Huy ăn cái gì?”
Thục Tiểu Uyển mở lời trước, cũng không kêu Ngũ ca, mà kêu thẳng tên thật Thục Tiểu Huy, nhìn ra được cô cùng Thục Tiểu Huy quan hệ thật không tốt.
Trần Phong nhìn chằm chằm vào mặt cô, nghe được câu hỏi, phục hồi tinh thần, cười cười, nói, “Cấm ngôn chú mà thôi, tên kia nói chuyện quá khó nghe, cho hắn bài học nhỏ, yên tâm, qua một hai giờ sẽ trở lại như cũ!”