Trần Phong nhìn lên, thấy trên vách đá có vài cây thông mọc cao vút, chúng giống như những lão già sống lâu đời đang quan sát Hạ Hầu Tử.
Trực tiếp ném Thường Phi, treo lên một cây thông cách đó không xa, vắt qua vắt lại mấy vòng, cuối cùng tay chân thắt thành nơ bướm!
Thân thể tên này cực dẻo dai, kéo dài hết cỡ phải đạt đến 50m. Đây là lần đầu Trần Phong nhìn thấy loại dị năng như vậy.
Dưới mặt đất, một mảnh an tĩnh, cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy!
Một đám đều nhìn Trần Phong, trơ mắt nhìn hắn đem Thường Phi quấn quanh gốc cây, lại trơ mắt nhìn hắn quay trở lại ghế đá bên cạnh ngồi xuống.
Trần Phong không dễ chọc!
“Trần Phong, mày, mày không phải hơi quá đáng rồi sao, cái gọi là quân tử động khẩu không động thủ, Thường Phi tuy thái độ kém một chút, cùng lắm là mắng mày một câu, mày lại đi ra tay nặng như vậy?”
Người đều là Tiết Minh mang đến, nếu hắn không ra mặt nói gì, về sau làm sao tồn tại?
Tuy rằng trong lòng rất sợ Trần Phong, nhưng Tiết Minh vẫn phải nói vài câu với Trần Phong, lời nói không quá mức kịch liệt.
Trần Phong cười thản nhiên, “Gã có thể lựa chọn dùng tài hùng biện, tôi đương nhiên cũng có thể lựa chọn động thủ, hay là bạn học Tiết Minh đây cũng muốn học theo gã?”
Tiết Minh bị Trần Phong liếc mắt một cái, trên mặt có chút run rẩy, nhưng không dám nói gì thêm, bởi hắn không biết bản thân có lỡ lời nói sai điều gì, nhỡ may Trần Phong dựa vào đấy lại đổi mục tiêu sang hắn.
“Bọn tao vốn không có chọc mày!”
Nghẹn nửa ngày, Tiết Minh mới phun được ra một câu.
Dùng ngữ khí mạnh nhất, đây là lí lẽ cuối cùng của Tiết Minh.
Trần Phong nhún vai, “Vậy mấy người tiếp tục!”
Tiếp tục?
Tiếp tục chế nhạo Hầu Dũng sao? Đều đã thành ra như vậy, tất cả ai nấy đều tràn ngập sợ hãi với Trần Phong, không khí đều thay đổi, ai còn có tâm tình đi chế nhạo Hầu Dũng?
Tiết Minh oán hận trừng mắt nhìn Hầu Dũng, dường như cảnh cáo hắn chuyện hôm nay còn chưa xong đâu.
Hầu Dũng làm như không thấy, mang Tô Phỉ Phỉ đi tới bên cạnh Trần Phong.
Ba người không hứng thú cùng mấy lũ tạp nham này một chỗ, liền chuẩn bị rời đi.
“Thanh niên, hành sự quá bá đạo vậy không tốt, lệ khí quá nặng!”
Mới đi chưa được hai bước, phía sau truyền đến một giọng nói.
Không cần quay đầu lại, Trần Phong cũng biết lời này là của ai.
Lão giả bên cạnh Thục Tiểu Huy.
Ngoảnh đầu lại, Thục Tiểu Huy cùng lão giả đang nhìn hắn bằng ánh mắt lãnh đạm.
Trần Phong cười cười, lùi về phía sau mấy bước, “Chú à, chú đang nói chuyện với tôi sao?”
Lão giả khẽ nhíu mày, ông cảm thấy Trần Phong thái độ không lễ phép, “Không thể phủ nhận, cậu có vài phần bản lĩnh, nhưng nếu cậu cứ tỏ ra bản thân mình tự cao tự đại, cư xử thô lỗ, sớm muộn gì cũng rước lấy họa vào thân. Thân là người đi trước, tôi cho cậu một lời khuyên……”
“Ồ? Thật không? Thế vậy phải cảm ơn ý tốt của ông nhắc nhở rồi!”
Trần Phong như không có gì lắc đầu, giống hệt lúc còn ở nhà hàng lẩu, mấy người này, thấy người ta đánh nhau xong đâu đấy mới nhảy ra làm người tốt, đúng là nực cười.
Lão giả này xem chừng có chút năng lực, nhưng cậy già lên mặt cũng rất giỏi a, Trần Phong khinh thường loại người như vậy.
Cái gì mà tự cao tự đại, cái gì mà cư xử thô lỗ, hắn chẳng thèm để tâm, bị người ta đến khiêu khích, giáo huấn cho một trận là chuyện hết sức bình thường.
Lão ta hoàn toàn chính là ăn không nói có, hồ ngôn loạn ngữ, bịa đặt trắng trợn ……
Chỉ là, Trần Phong càng làm ra thái độ như vậy, lão giả càng khó chịu, lão hừ một tiếng, biểu đạt bất mãn.
“Trần Phong, cậu biết ngươi đang treo ở trên cây kia là ai không?”
Lúc này, Thục Tiểu Huy vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, bất ngờ lên tiếng, nhìn dáng vẻ này là đang muốn giúp lão giả kia xả giận.
Trần Phong vẫy tay, “Gã là ai, không liên quan đến tôi, chẳng qua tôi đang tò mò chuyện khác, anh mấy ngày nay, hẳn là có tra qua lai lịch của tôi đi?”
Khuôn mặt nhã nhặn của Thục Tiểu Huy nháy mắt trầm xuống, lạnh lùng.
Đúng, mấy ngày nay hắn có tra qua Trần Phong!
“Cậu cảm thấy, nếu cậu đắc tội tôi, cậu còn có cơ hội trở thành con rể Thục gia chúng tôi sao?”
Thục Tiểu Huy đẩy gọng kính vàng trên mũi, nói một câu, nhưng rõ ràng, hắn đối thân phận Trần Phong vẫn có vài phần kiêng kị.
Trần Phong nghe vậy, hơi hơi nhíu mày, “Ý gì? Nghe khẩu khí này của anh, Thục gia do anh làm chủ?”
Thục Tiểu Huy sắc mặt lập tức liền đen, cười lạnh một tiếng, “Buồn cười, tôi tuy rằng không làm chủ Thục gia, nhưng vẫn là cháu đích tôn danh chính ngôn thuận của Thục gia, bên trong gia tộc, tôi có tiếng nói. Đâu như ai đó, đến cả cửa chính Sở gia cũng không được bước vào..……”
Bên trong lời nói, tràn ngập miệt thị chế giễu.
Sở gia tuy rằng là siêu cấp thế gia ở Hoa Quốc, Thục Tiểu Huy sợ Sở gia, nhưng Trần Phong đâu là gì? Chẳng qua một tên cháu ngoại không chính thức của Sở gia, hơn nữa gia đình còn bị người trong Sở gia khinh thường xa lánh, vậy có gì đáng để sợ?
Lời này, làm Trần Phong phi thường khó chịu a, ý kia là đáng ám chỉ hắn Thục gia nhà cao cửa rộng, mình Trần mỗ người trèo cao dựa dẫm?
“Câm miệng!”
Ngay lúc Trần Phong muốn tìm cái cho Thục Tiểu Huy một bài học, bên cạnh truyền đến một tiếng quát lớn.
Tìm theo tiếng quát, xa xa trên đường núi xuất hiện hai người, một lão thái cùng một thiếu nữ.
Thiếu nữ một bộ trắng như tuyết, thướt tha tiếu lập!
Trần Phong hai mắt sáng ngời, nhịn không được vui vẻ, người tới không phải ai khác, lại chính là Thục Tiểu Uyển.
“Tiểu Uyển?”
Thục Tiểu Huy nhìn thấy Thục Tiểu Uyển, cũng rất ngạc nhiên.
Tiết Minh trên mặt hiện ra vài phần vui mừng, hôm nay hắn đồng ý Thục Tiểu Huy tới đây chủ yếu là nghe nói Thục Tiểu Uyển cũng tới, muốn thử một chút may mắn, gắn kết tình cảm.
Vốn dĩ Tiết gia muốn cùng Thục gia liên hôn, nhưng lại bị cự tuyệt, dù vậy Tiết gia vẫn chưa từ bỏ ý định, đặc biệt là Tiết Minh, hắn trước kia đã từng gặp qua Thục Tiểu Uyển, kinh diễm như tiên nhân, càng không chịu từ bỏ.
Tiết MInh muốn tiến lên chào hỏi mấy câu, nhưng lại nhìn đến sắc mặt khó coi của cô, lạnh lùng cao ngạo, hắn lại lùi bước, không dám đi thêm.
Thục Tiểu Uyển căn bản không để ý Tiết Minh, chỉ nhàn nhạt nhìn Thục Tiểu Huy, “Ngũ ca, lời vừa rồi của anh, có dám nói lại trước mặt ông nội?”
Mặc dù là con gái, nhưng khí thế của Thục Tiểu Uyển lớn hơn Thục Tiểu Huy rất nhiều.
Thục Tiểu Huy da mặt run rẩy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên là không nhịn được.
“Hừ, có cái gì không dám!”
Thục Tiểu Huy ngữ khí quật cường hừ một tiếng, ngay sau đó nói, “Tiểu Uyển, em sẽ không coi trọng tên nhãi này đi? Hắn ngay cả cửa chính Sở gia cũng chưa được vào, thân phận lại không được thừa nhận, tóm lại chỉ là một tên quê mùa chính hiệu, em cảm thấy ông nội sẽ chấp nhận cửa hôn nhân này sao?”
Lời này, nghe thế nào cũng thấy bị xúc phạm.
Trần Phong ở bên cạnh xoa cằm, cảm giác trái tim yếu ớt của bản thân đã chịu tổn thương cực lớn!
Thục Tiểu Uyển đi tới bên người Trần Phong, rồi lại ngẩng đầu nhìn Thục Tiểu Huy trước mặt, “Tôi lựa chọn thế nào, không cần anh phải quản.”
“Thân là anh trai, như thế nào có thể không quản?”
Thục Tiểu Huy cười khẽ, “Chẳng lẽ muốn anh trơ mắt nhìn tiểu Uyển nhảy vào hố lửa, tương lai đi theo hắn trở về núi làm nương làm rẫy?”