Chương 82: Hai Lựa Chọn Một Cút Hai Chết

Bầu không khí trở nên có chút im lặng, ba người Nghiêm Bán Qủy, Kiếm Hàn Y. Lạc Nghiêm lục lại trí nhớ thì đúng có thật tuy nhiên không phải vị hôn thê của Sở Đế Hoàng chưa thành Võ Đồ sao ? vì sao bây giờ là Đại Võ Sư Viêm Mãn

Nghiêm Bán Qủy trực tiếp cười lạnh nói " Sở Đế Hoàng vị hôn thê là phế vật không phải thiên tài như ngươi, đừng làm trò hề mau chống giao ra Bảo Vật nếu không chết "

Lạc Nghiêm cùng Kiếm Hàn Y khí tức đồng thời bộc phát chuẩn bị lao vào cướp lấy

Tiêu Tiên Nhi cắn chặt răng nói lớn " Sở Đế Hoàng ngươi mau chống cút ra đây vị hôn thê ngươi sắp bị người khác giết rồi, ngươi không phải sẽ nói bảo hộ ta sao "

Nghiêm Bán Qủy cười lạnh trực tiếp lao về phía trước dùng Linh Khí chuyển thành Độc Khí bao trùm lên bàn tay, khi hắn còn cách một chút một bóng người trực tiếp xuất hiện đá văng hắn ta ra

Nghiêm Bán Qủy ngớ người trực tiếp bị đá văng ra xa mấy mét lăn lột rồi đập vào cành cây để dừng lại, chấn kinh nhìn về phía trước

Vừa rồi Lạc Nghiêm cùng Kiếm Hàn Y vẫn còn cách xa hắn, với tính cách hai người chắc chắn sẽ đợi hắn lấy được rồi cướp, nếu vậy trong khoảng cách gần như thế ai đã đánh văng hắn

Nhìn lại thì thấy đó là một thiếu niên soái khí, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, một bộ y phục màu đỏ thêu một con kim long, mái tóc dài màu đen đôi mắt màu vàng kim

Nghiêm Bán Qủy nhận ra hắn là ai cắn răng nói " Sở Đế Hoàng ngươi có ý gì !!!"

Đúng vậy người này không ai khác là Sở Đế Hoàng

Sở Đế Hoàng không lên tiếng mà từ trên tay xuất hiện một cây kích, thân kích màu đen tuyền, hai bên kích có hình ánh trăng, mũi nhọn màu vàng kim sáng chói có vệt màu đỏ rực lửa đây chính là Ám Nguyệt Hắc Hoàng Liệt Diễm Kích

Cầm kích chỉa về phía trước hắn cười lạnh nói " Ta có ý gì đường đường là ba thiên kiêu lại đi bắt nạt một tiểu cô nương vô sỉ, thứ hai các ngươi đụng đến vị hôn thê của ta cũng là đụng đến ta "

Lời vừa dứt ba người liền chấn kinh nàng ta thật sự là vị hôn thê của hắn, ngoài họ ra Tiêu Tiên Nhi cũng bất ngờ nàng không nghĩ đến giây phút nguy cấp lại được người này cứu lần nữa

Sở Đế Hoàng thản nhiên nói " Có hai lựa chọn một cút, hai chết mời chọn "

Lời vừa dứt trực tiếp khiến ba người tức giận, họ cảm thấy Sở Đế Hoàng bản thân quá kiêu ngạo

Kiếm Hàn Y trực tiếp rút kiếm, Lạc Nghiêm từ trên tay xuất hiện một cây thương màu đen tuyền, Nghiêm Bán Qủy dùng độc khí bao trùm vào hai tay

Sở Đế Hoàng có chút hứng thú nói " Các ngươi dám chiến với ta có chút thú vị "

Lạc Nghiêm cười lạnh nói " Chiến vì sao ta lại không dám chiến với ngươi Sở Đế Hoàng "

Cầm kiếm trên tay Kiếm Hàn Y thản nhiên nói " Nếu một đánh một ta có thể không bằng ngươi, tuy nhiên ba đánh một ngươi không bằng ta "

Đứng dậy phun ra một ngụm máu Nghiêm Bán Qủy cười lạnh nói " Sở Đế Hoàng để ta xem ngươi có bản lĩnh gì "

Nói xong ba người trực tiếp lao về phía hắn

Sở Đế Hoàng không quan tâm mà nhìn sang Tiêu Tiên Nhi đang núp sau lưng mỉm cười nói " Đừng sợ không ai có thể động đến ngươi "

Lời này trực tiếp khiến Tiêu Tiên Nhi nhớ lại một năm mấy trước, hắn cũng như vậy đứng trước Ngụy Trường Thiên sỉ nhục nàng trực tiếp khiến đối phương quỳ xuống, sau đó chấn áp toàn trường bảo vệ nàng, hiện tại hành động này của hắn tựa như đưa than vào đêm lạnh giá trực tiếp khiến con tim từng đập của Tiêu Tiên Nhi một lần nữa đập lại

Sở Đế Hoàng vung kích về phía sau, cúi người xuống một chút nắm chặt Kích chém ngang về phía trước, một luồng Linh Khí màu tím đậm sắc bén được Lôi Điện bao quanh lao về phía trước, tựa như muốn cắt ngang tất cả mọi thứ trên đường đi

Kiếm Hàn Y sử dụng Trừ Ma Kiếm chém ra một luồng Kiếm Khí về phía trước, Lạc Nghiêm xoay thương đâm thẳng về phía trước, Nghiêm Bán Qủy tung ra một cự chưởng màu xanh đậm độc khí quấn quanh về phía trước

Bốn đòn đánh va chạm vào nhau, lập tức tạo ra trận xung kích đánh nát mặt đất xung quanh cây cối trực tiếp bị thổi bay, hai luồng sức mạnh gồm một tím cùng ba màu đỏ xanh xanh lá đối chiến với nhau

Cuối cùng bất phân thắng bại đồng thời tan biến giữa hư không

Ba người Kiếm Hàn Y, Lạc Nghiêm, Nghiêm Bán Qủy trực tiếp chấn kinh Sở Đế Hoàng một đòn có thể so với họ ba đòn, nếu bốn người họ đối đầu nhau sợ rằng phải có hai ba người bị loại người còn lại không khá khẩm gì

Vì một Phá Tông Qủa mà làm như thế có chút không đáng, dù sao nếu khi đánh xong dù thắng hay bại cũng sẽ trọng thương, lúc đó bị đánh lén chỉ còn con đường chạy trốn hoặc chết đi

Sở Đế Hoàng nhận ra ba người họ đã biết nếu đánh thì sẽ không tốt, thật ra hắn cũng nghĩ như vậy dù bản thân đủ hạ cả ba người tuy nhiên cũng nỏ mạnh hết đà, chỉ cần một Võ Tông hoặc Đại Võ Sư Viêm Mãn khác thì thua là cái chắc

Tuy nhiên hắn vẫn giữ bình tĩnh thản nhiên nói " Ba vị là người thông minh đã hiểu đánh sẽ không có lợi, nếu đã vậy thì chi bằng rút lui tìm kiếm vận may "

Ba người nhìn nhau sau đó cắn răng bỏ đi, vì bây giờ người đang nắm lợi là Sở Đế Hoàng, nếu chống đối thì hắn sẽ đánh với ba người họ bằng toàn bộ sức mạnh, lúc đó ít nhất có hai người phải ra đi, và trong hai người đó ai chắc là không phải chính bản thân mình