Chương 28: Nữ tử áo xanh

Chương 28: nữ tử áo xanh

Đi theo lão thái thái, lại cứ thấy đi vòng vèo, đi vòng xung quanh mà vẫn không rõ đi đâu, Liễu Kim bất đắc dĩ.

Quả nhiên, ký ức hỗn loạn, đã tìm không thấy nhà.

Xuất hồn thật đáng sợ.

Với cái lương tâm chất phác, Liễu Kim tiến lên, đang muốn hỗ trợ, đột nhiên có người đoạt trước.

"Đại nương, ngài thấy thế nào?"

Đoạt mối làm ăn là một nữ nhân, còn là nữ nhân quen thuộc, chính là nữ tử áo xanh kia.

Liễu Kim nhìn xem, mặt xạm lại.

Cái nữ nhân này làm sao lại tới đây?

Không đúng.

Cái nữ nhân này tại sao lại ở chỗ này?

"Ta, ta tìm không thấy nhà, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta muốn đi đón cháu trai ta."

Lão thái thái vội vội vàng vàng, muốn khóc.

Nữ tử áo xanh mỉm cười:

"Đại nương không nên gấp, nhà ngươi ở đâu?"

"Phải, phải, đúng thế, nhà ta ở đâu? Ta, ta không nhớ rõ, ta rõ ràng là biết, làm sao bây giờ lại không nhớ rõ cơ chứ?"

Lão thái thái luống cuống hơn.

"Không có việc gì, từ từ suy nghĩ, không phải nóng vội, ta cùng người đi tìm."

Nữ tử áo xanh rất nhẹ nhàng.

Lão thái thái được khuyên bảo, chậm rãi bình tĩnh trở lại, quả nhiên nhớ tới một nơi, nói ra một cái tên.

Nữ tử áo xanh mỉm cười, đột nhiên quay người nhìn về phía Liễu Kim:

"Tiểu ca ca có muốn cùng tới một chỗ không?"

Liễu Kim mỉm cười: "Có cho tiền sao?"

Nữ tử áo xanh lộ ra biểu lộ hờn dỗi: "Ngươi còn muốn tiền?"

"Làm không công thì ai nguyện làm, ngươi có cho hay không? Không cho ta đi."

Liễu Kim rất quả quyết.

Cái này nữ nhân, có vấn đề.

Đoán không chừng lão gia tử cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của nó, cho nên cố ý không đi.

A, lão đầu thật là, cũng không nhắc nhở ta.

"Cho một thỏi vàng ròng có đủ hay không?"

Nữ tử áo xanh đưa tay, thình lình cầm một thỏi vàng ròng.

"Ôi, xem ngươi nói kìa, như ta người tham tiền lắm ý?Nhưng… Được được, ta theo ngươi, nhưng không phải theo vì tiền đâu đấy."

Liễu Kim quả quyết tiến lên, đoạt lấy, vui thích dùng răng cắn một miếng, lưu lại dấu, là hàng thật.

Coi như cũng đáng mấy vạn khối tiền .

Cái nữ nhân này, chẳng lẽ cũng có cả mấy rương châu báu như Thát Tử tướng quân? Đồng đạo sao.

Nữ tử áo xanh nhìn xem vẻ hám tài của Liễu Kim, biểu lộ giống như cười mà không phải cười.

Rõ ràng là một cao thủ giới tu hành, sao phải phải nhặt những cái như này, là vì cái gì?

"Đại nương, chúng ta đi, đưa người trờ về nhà."

Nữ tử áo xanh không cùng Liễu Kim nói nhiều, ôn hòa nhìn xem lão thái thái.

"Ai nha, cám ơn ngươi, ngươi thật là một cô nương tốt."

Lão thái thái một mặt cảm kích.

Không bao lâu, đã tìm được nhà lão thái thái, một cái nhà nhỏ cũ nát.

Vào nhà, nữ tử áo xanh vung tay lên, lão thái thái liền hóa thành một đạo lưu quang, tiến nhập vào trong phòng.

"Không đi vào xem?"

Liễu Kim mỉm cười hỏi.

Nữ tử áo xanh nói: "Còn cần phải xem sao? Trong phòng này chỉ có một mình bà, mà khí tức rất yếu, bệnh đã đến giai đoạ nguy kịch, đoán chừng chỉ chống chọi được mấy ngày nữa thôi."

"Bà không phải muốn đón cháu trai lớn sao?"

"Ngươi không nhìn ra sao?"

Nữ tử áo xanh nhìn về phía Liễu Kim: "Đại nương này có dấu hiệu nhanh quên, đoán chừng còn bị loạn, tinh thần không bình thường, ký ức của lão thái thái, hẳn là đang suy nghĩ về những kí ức đã từ lâu trước đó."

"Ai nha? Thảm như vậy? Vậy hài tử của lão thái thái đâu?"

Liễu Kim nhíu mày.

"Ai biết rõ đâu, có thể là đứa con bất hiếu, là con người phụ lòng, bạc tình, bạc nghĩa."

Nữ tử áo xanh bình tĩnh trả lời, nhìn về phía Liễu Kim.

Hắc!

Ngươi nói vậy còn nhìn ra là ý gì? Lão tử lại chẳng lẽ lại chơi chết ngươi, nói móc cái gì.

Liễu Kim trừng mắt.

"Ai nha, đệ đệ ngươi đừng hiểu lầm, ta không nói ngươi đâu."

Nữ tử áo xanh mỉm cười.

"Ai hiểm lầm? Ta là người tốt."

Liễu Kim bĩu môi.

"Vậy người tốt, có hứng thú giúp ta một chút không?"

Nữ tử áo xanh thuận thế hỏi.

"Không hứng thú."

"Đưa tiền thì sao."

"Vậy cũng không hứng thú."

Nhìn vẻ mặt Liễu Kim không muốn bàn bạc, nữ tử áo xanh nói:

"Là sao đây? Ngươi không phải yêu tài sao?"

"Đúng vậy, ta quân tử yêu tài là điều thường tình, nhưng tài của ngươi thì không cần."

Liễu Kim nheo lại mắt.

Tiểu tử, còn muốn tính toán với ta?

"Ngươi không thử qua, sao biết không thể chứ?"

Nữ tử áo xanh nhìn Liễu Kim với ánh mắt dễ thương quyến rũ.

Liễu Kim: ". . ."

Ta nghi ngươi đang âm mưu, nhưng lão tử ta lại không có chứng cứ.

"Đừng nói nhảm, lòng vòng quanh co, nói lời không có ý nghĩa nữa."

Liễu Kim quả quyết đánh vỡ bầu không khí khó chịu này.

Nữ tử áo xanh cười: "Rất đơn giản, đệ đệ ngươi rất lợi hại, ta đây, có một đối thủ, thực lực cũng không kém nhiều là mấy, khả năng đối phương còn lợi hại hơn một điểm, cho nên ta cần sự giúp đỡ của ngươi, nếu ngươi giúp ta, muốn thế nào cũng đều được."

Nói xong, nữ tử áo xanh thâm tình nhìn xem Liễu Kim.

"Thì ra ngươi đi theo ta, chính là vì điều đó? Vậy ngươi xem như đã tìm nhầm người rồi, ta mặc dù là người lăn lộn trong giang hồ, nhưng cũng có ranh giới của mình, chưa từng lẫn vào ân oán cá nhân của người khác."

Liễu Kim quả quyết cự tuyệt.

"Một ngàn vạn, cộng thêm một mai huyết mạch quả."

Nữ tử áo xanh mở miệng.

Liễu Kim còn chưa kịp mở miệng nói, tiểu cự xà nhịn không được ngẩng đầu lên, sau đó để nguyên thần xông ra, kích động nói:

"Huyết mạch quả? Làm sao có thể, ngươi còn có linh quả bậc này sao?"

Liễu Kim nhướng mày một cái, cũng kinh ngạc nhìn về phía nữ tử áo xanh.

Huyết mạch quả, bên trong « Bách Thảo Tập » đã từng có ghi chép.

Vật này rất thần kỳ, có thể tịnh hóa huyết mạch, không phải một lần duy nhất, mà là sau khi ăn vào, tiếp tục tịnh hóa tính chất, cuối cùng, chính là toàn thân thuế biến, thoát thai hoán cốt.

(Điều này có ý nghĩa là rất tuyệt vời để thanh lọc máu. Nó không phải là dùng một lần, mà là có thể thanh lọc liên tục sau khi dùng nó. Mục đích cuối cùng là chuyển hóa toàn bộ cơ thể, thay da đổi thịt, là một sự lột xác.)

Đối với người mà nói, thoát thai hoán cốt(lột xác), về sau có thể tăng cường tu luyện tư chất, nhất định gia tăng tuổi thọ, thậm chí còn có thể chống bách bệnh, còn nhiều điều tốt hơn nhiều.

Mà đối với yêu loại mà nói, hiệu quả là lớn nhất.

Yêu giả, coi trọng nhất là huyết mạch, huyết mạch tốt, có thể để cho bọn chúng tu hành nhàn nhã hơn, tiến xa hơn.

Như cự xà, vốn là loài rắn bình thường, có cái huyết mạch gì thì cũng không biết rõ, ngay cả khi có huyết mạch tốt cũng không phát hiện ra được. Cơ duyên hợp được Tiềm Long huyệt, nên mới có hi vọng hóa giao, nhưng hi vọng thành công cũng không cao, tích lũy nếu không đủ, cộng thêm tư chất còn yếu, khả năng thất bại là rất lớn, cho dù thành công, cũng coi như kết thúc.

Nhưng có huyết mạch quả, vậy liền có thể -thoát thai hoán cốt-, -tịnh hóa huyết mạch-, cho dù là có huyết mạch linh thú hay thần thú cổ xưa, cũng vẫn sẽ cam đoan có thể hóa giao thành công, thậm chí còn có thể tiến tới thành tựu cao hơn.

Cho nên, cự xà cảm giác rất kích động.

"Đương nhiên là có, thiên địa bao la rộng lớn, không thiếu cái lạ, dù là đồ vật hiếm thấy, chỉ cần có trong thiên địa, thì liền có thể sinh ra, đây chính là điều thần kỳ của thiên địa, thấy thế nào? Có hứng thú sao?"

Nữ tử áo xanh cười tủm tỉm, bộ dạng không sợ ngươi không mắc câu.

Liễu Kim trầm mặc.

Thực ra thì ta cũng không thèm để ý đến vấn đề huyết mạch, dù sao có hệ thống ở đây, mạnh lên chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng mà đồ tốt như vậy, có nhiều thì vẫn ít, ta thì không cần những về sau sẽ có người cần đến…??suy nghĩ.

Dù sao nếu không cần đến, cũng có thể bán lấy tiền.

Với lại việc này so với việc siêu độ vong hồn còn kiếm lời hơn nhiều, một đợt kiếm liền đủ dạo chơi cả đời.

"Thật có chút tâm động, nhưng mà, hơi ít, ta muốn được chia đều."

Liễu Kim nhìn về phía nữ tử áo xanh, nói thẳng.

"Thành giao."

Nữ tử áo xanh thế mà trực tiếp đáp ứng.

Liễu Kim: ". . ."

"Hiện tại vẫn chưa tới thời cơ huyết mạch quả trưởng thành, chờ thời gian đến, ta sẽ tìm đến ngươi."

Nữ tử áo xanh nhận được đáp án hài lòng, cười tủm tỉm nói, xong quay người muốn đi.

Liễu Kim vội vàng nói:

"Cứ đi như thế? Ngươi làm sao tìm được ta?"

"Ta sẽ lấy một luồng khí tức của ngươi, chỉ cần ngươi còn chưa chết, ta liền có thể tìm được ngươi."

Nữ tử áo xanh cũng không quay đầu lại.

A!

Cái nữ nhân này, vẫn còn rất nhiều thủ đoạn a.

Ai nha, không được.

Trước khi đi, ta phải mạnh lên nữa, như vậy mới đảm bảo không bị hại.

Liễu Kim như có điều suy nghĩ.

"Chủ tử, ta muốn huyết mạch quả."

Nguyên thần của tiểu cự xà tội nghiệp nhìn về phía Liễu Kim.

"Xem biểu hiện của ngươi kìa."

Nói xong, Liễu Kim nhìn về phía cái sân nhỏ, suy nghĩ một lúc, liệu mình có nên làm hay không.

Còn đối với lão thái thái, lớn tuổi, bệnh nguy kịch, tuổi thọ sắp hết, cứu vãn vô ích.

Có thể an tĩnh rời đi, mới là điều tốt nhất.

Sửa: 25-10 buianh210399