Chương 27: Xuất Hồn
"Thật sự là trò hay a, tiền bối, có phải ngươi đã sớm đã nhìn ra hay không?"
Mao lão gia tử bình tĩnh nói:
"Lão tử ta ăn muối, so với ngươi ăn cơm còn nhiều hơn, cái này chỉ cần nhìn qua một chút liền biết rõ là cái gì."
"Tiền bối thật tuyệt vời, cái Vương gia kia, chắc hẳn cũng bị ngài xem thấu?"
Liễu Kim hiếu kì hỏi.
Mao lão gia tử cười không nói.
Ngoại trừ tên tiểu tử nhà ngươi để lão tử ta nhìn nhầm ra, thì những cái khác, không ai là không để lộ ra chút điểm sơ hở cả?
Liễu Kim hiểu ý, tiếp tục nói: "Vậy làm sao bây giờ? Ta có cần phải ra giúp một tay không?"
Mao lão gia tử nói: "Không muốn thì không nên trêu trọc vào, tốt nhất cái gì không liên quan thì cũng không cần quản, đi thôi."
Nói xong, Mao lão gia tử chậm rãi rời đi.
Liễu Kim đi theo sau: "Cứ đi như thế, thực sự không quản sao?"
"Yên tâm đi, nữ nhân kia là người thông minh, sẽ không để mọi việc liên quan đến chúng ta."
Lão gia tử thở dài:”Thực ra, ta đã để tiểu tử ngươi đi theo ta lăn lộn rồi."
"Lần này coi như là khảo nghiệm ngươi, nếu cảm thấy hài lòng, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ."
"A? Thật sao?"
"Nhưng hiện tại không muốn nữa."
"Vì sao?"
"Lão tử vẫn muốn mặt mũi hơn."
". . ."
"Tiền bối, ngài nói lời này ta thực sự không vui a, ta cũng muốn mặt mũi, hai ta là hai người giống nhau, như vậy đi, ngài không thu đồ đệ cũng được, nhưng có thể thay bằng kiểu khác không? Ta về sau sẽ là sư đệ của ngài, sau này sẽ chăm lo cho ngài khi về dưỡng lão."
". . .??? Cút."
Lúc ra khỏi sơn lâm, đã là ngày thứ hai.
Ra đến bên ngoài tiểu trấn, hai người đều mệt đến không chịu được, trực tiếp tìm một cái quán trọ ở lại, vùi đầu vào liền ngủ ngay.
Một giấc đã đến ban đêm.
Cũng không gấp gáp trở về, Liễu Kim chủ động mời lão gia tử ăn bữa khuya.
Có người mời ăn uống, Mao lão gia tử đương nhiên không cự tuyệt.
Ngồi xuống một quán đồ nướng tại tiểu trấn, chọn đồ nướng hết bốn năm trăm khối tiền, cầm một bình rượu, hai người đối mặt, cho tiểu xà rót rượu.
Con tiểu xà này cũng là kì lạ, miệng thì lý thuyết không sát sinh, nhưng lại thích ăn thịt, còn thích uống rượu nữa.
Liễu Kim cùng Mao lão gia tử còn chưa uống hết một chén, con hàng này liền xử lý hai chén.
Mẹ nó, không phải Quỷ Uyên không thể sát sinh sao, cũng không có mấy cơ hội được uống rượu, làm sao mà tửu lượng cao như vậy?
"Tiểu tử, ngươi vận khí không tệ a, thế mà có thể thu nhận được linh sủng như thế, đừng nói hiện tại, nếu tính khoảng trăm năm trước, thì nó cũng là rất hiếm thấy."
Mao lão gia tử nhìn xem tiểu cự xà, biểu cảm bình tĩnh, nhưng cũng có chút nóng mắt.
Người tu hành nếu có ba điều tốt này thì không còn điều gì phải hối tiếc nữa.
Đó là, tu luyện có Linh địa, ở nhà có bạn nhậu, ra ngoài có thú cưỡi.
Con tiểu cự xà này về sau biến lớn có thể cưỡi. Nếu sau này nó hóa giao, connf càng ghê gớm, ấn tượng hơn, mặc dù không thể di chuyển, điều khiển như đằng vân, nhưng cũng có thể bước đi như gió trên không trung, như vậy cũng là rất thoải mái, rất tuyệt rồi.
Liễu Kim cười nói: "Đây hoàn toàn là tình cờ, lúc đầu đã muốn đập chết nó, nhưng nhìn linh tú của nó, có thể hiểu được đôi chút là sau này nhất định sẽ phát triển lợi hại hơn nữa, nhưng điều này vẫn cần quan sát thêm nên giữ nó lại bên mình, sẽ quyết định sau."
Con rắn nhỏ: ". . ."
"Ha ha."
Mao lão gia tử.
"Đúng rồi lão gia tử, ngài hiểu siêu độ không?"
Liễu Kim hỏi.
Mặc dù đã ước định cùng lão hòa thượng.
Nhưng nếu có thể học được ở gần, thì học luôn ở đây chứ, chứ làm gì phải chạy đi xa như vậy, tốn thời gian phí sức.
Mà lại so với Phật Môn, Liễu Kim có hảo cảm đối với Đạo môn hơn.
Mao lão gia tử nói: "Hiểu, ngươi có ý gì?"
Liễu Kim vui vẻ, mỉm cười, nói: "Là như thế này, ta không nhìn được cô hồn dã quỷ, rất nhiều con cũng rất vô tội, rất đáng thương, cho nên gặp được liền muốn giúp một tay, nhưng ta không tinh thông siêu độ, nếu như lão gia tử có thể dạy ta. . ."
"Thôi đi, siêu độ chi pháp cũng không dễ dàng học như vậy, tu hành pháp môn này, chú ngữ rất dài lại có quan hệ luân hồi từ lâu, và niệm tụng chi pháp cũng đặc biệt liên quan đến việc thiết lập địa điểm, phải bố trí sân bãi, nếu không siêu độ không được. Chưa nói đến việc có thể học được hay không, cho dù ta có dạy ngươi thì cũng phải mấy năm tu luyện, sợ còn không học được chứ đừng nói là tinh thông. Đương nhiên, ngươi nếu là từ bỏ tu hành cái khác, chỉ tập trung tinh thần học siêu độ, cũng không phải là không có hi vọng."
Mao lão gia tử bình tĩnh trả lời.
"Khó như thế sao?"
Liễu Kim có chút thất vọng.
"Nếu dễ dàng, người tu hành siêu độ lại ít như vậy?"
"Vậy thì thế này đi, ta mang cô hồn dã quỷ tìm đến ngài, ngài có thể giúp ta siêu độ không?”
Liễu Kim nói ra mục đích thực sự.
Mao lão gia tử: ". . ."
"Tiểu tử ngươi coi ta là người làm à? Cái gì cũng lôi ta ra thế? Có phải hai bữa rượu này là liền cho rằng có thể dụ dỗ sai bảo ta rồi không?"
Mao lão gia tử trừng mắt.
"Ngài xem ngài kìa, còn nói lời này, dìu dắt hậu bối, cũng là việc được ca tụng mà."
Liễu Kim da mặt càng ngày càng dày, không có nửa điểm xấu hổ chút nào.
"A, đừng khen lão tử, lão tử không nhận nổi đâu. Tiểu tử ngươi khẳng định có tâm tư, lão tử không mắc mưu đâu."
Mao lão gia tử cười nhạo, xem thấu bộ dạng Liễu Kim.
Liễu Kim bất đắc dĩ.
Người già này thành tinh rồi, không lừa dối dễ dàng được.
Xem ra, vẫn là phải tìm lão hòa thượng kia hoá duyên rồi.
Xem người ta kìa, đáp lại dứt khoát lưu loát, nhiệt tâm tràn đầy .
"Vậy quên đi, ta đi tìm cách khác vậy, nhưng mà cái siêu độ oan hồn này, ta là nhất định phải kiên trì làm tiếp, đây là lời thề nhân sinh của ta."
Liễu Kim chững chạc đàng hoàng, mặt mũi tràn đầy từ bi.
Mao lão gia tử cười không nói.
Tiểu tử này tượng mạo khôn lỏi, nhưng tâm ý tốt không xấu.
Ăn uống no đủ, hai người cùng một rắn, thoải mái nhàn nhã quay lại quán trọ.
Hôm nay nghỉ ngơi thoải mái, để ngày mai lên đường về nhà.
Nhưng còn chưa đi đến nhà nghỉ, đột nhiên có một người nhẹ nhàng bước tới.
Chân không chạm đất tiến tới.
Cái người này là một lão bà bà, xem qua tướng mạo niên kỷ, bà già này bảy mươi tám mươi tuổi, mặc mộc mạc, nhìn xem qua là một lão thái thái ở nông thôn.
Liễu Kim nhìn Mao lão gia tử một chút, sau đó quay lại nhìn lão thái thái đang lơ lửng trên người, im lặng, không nói nên lời.
Mắt mờ nên nhìn nhầm sao?
Vậy mà cũng dám tới gần?
Mao lão gia tử cũng dừng lại bước chân, nhìn về phía lão thái thái.
Ngay tại lúc này, lão thái thái tiếp tục tới gần, sau đó. . . Đâm vào người Mao lão gia tử, ôi, một tiếng té ngã.
Liễu Kim: ". . . Cái gì, ăn vạ nữa sao?"
Gan to!
Liễu Kim đột nhiên hứng thú, cười tủm tỉm nhìn Mao lão gia tử.
Lão đầu lão thái thái đang đi bộ quảng trường khiêu vũ.
"Ngươi là ai? Giữa ban ngày, làm sao đi đường mà còn đụng phải người ta?"
Lão thái thái tức giận nhìn chằm chằm Mao lão gia tử.
"Ngươi xem bây giờ còn là ban ngày không?"
Mao lão gia tử bình tĩnh trả lời.
Lão thái thái sững sờ.
Làm sao trời đã tối rồi?
Giống như nhớ ra cái gì đó, lão thái thái vội vàng đứng lên, lẩm bẩm xoay người rời đi:
"Hỏng hỏng, ta còn phải đi đón cháu trai, lần này cháu trai ta phải chịu ấm ức rồi."
"Cái tình huống gì đây? Làm sao lại thả đi?"
Liễu Kim hiếu kì hỏi.
"Làm sao? Ngươi còn muốn đánh lão thái thái đó sao?"
Mao lão gia tử liếc qua Liễu Kim.
"Đây không phải là quỷ à?"
"Quỷ cái gì, đây là xuất hồn, không phải vừa rồi nó đụng phải ta, nó đã sớm phế đi một phần."
Mao lão gia tử tức giận nói, nhãn thần ghét bỏ kia, rõ ràng là học nghệ không tinh cũng đừng đi khoe khoang.
"Xuất hồn?"
Liễu Kim sững sờ, chợt nhớ tới ghi chép trong sách.
"Đây là linh hồn?"
Liễu Kim mở miệng.
Mao lão gia tử hừ một tiếng, coi bộ cũng có tìm hiểu, coi như có thể cứu vãn.
"Đúng, xuất hồn, loại tình huống này, không phải tuổi thọ sắp hết, mà sắp phải chết vì bị dính phải mấy cái thứ bẩn thỉu ảnh hưởng đến. Ta nhìn hồn tức của nó cũng khá tinh khiết, hẳn thời gian sắp hết, không còn sống được lâu nữa."
"Ta nhớ khi xuất hồn, sẽ ảnh hưởng hồn phách thần trí, ký ức điên đảo, lão thái thái này lớn tuổi như vậy, sợ là ảnh hưởng sẽ càng lớn, muốn giúp đỡ nó hay không?"
Liễu Kim hỏi.
"Muốn đi thì ngươi đi đi, ta muốn về đi ngủ."
Mao lão gia tử nói xong, trực tiếp liền đi.
"Vậy ta đi, tích đức làm việc thiện sẽ có phúc báo."
Liễu Kim bĩu môi, sau đó đi sau lưng lão thái thái.
Ai nha, cũng không biết là lão thái thái này ở trong nhà giàu hay không giàu?
Sửa: 25-10 buianh210399