Chương 26: Đạo ngược lại đảo ngược

Chương 26: Đạo ngược lại đảo ngược

"Ha ha, đây chỉ là quan điểm nhân sinh của ta thôi? Điều này cũng là bình thường mà?"

Nhìn xem Mao lão gia tử, Liễu Kim có chút im lặng.

Tà ma ngoại đạo đang có âm mưu.

Cái này không đáng truy cứu? Vậy cái gì mới đáng giá truy cứu chứ?

Ngài là cao nhân Đạo gia, giữa thiện và ác luôn đối lập, nếu không phải ngài thì có thể đổ trách nhiệm cho ai đây.

Trong lòng không hiểu, nhưng suy xét lại những suy nghĩ, lời nói của Mao lão gia tử, thì mơ hồ cũng cảm thấy có chút đạo lý.

Là một con người, ta không thể lo lắng, quan tâm hết mọi thứ, nếu không, ta sẽ chết vì kiệt sức.

Mao lão gia tử cũng bình tĩnh như thế, vậy thì ta cũng mặc kệ, người nhỏ làm việc nhỏ, không có sức lực thì làm cũng chỉ thêm rối tung, áp lực nhiều lên vai mà thôi.

Tạp niệm dứt bỏ, Liễu Kim cầm lấy đồ vật lúc nãy thuận tay lấy ra, vẻ mặt thích thú.

Đi qua vội vàng, thuận tay vớ được thứ gì thì cũng không kịp để ý kĩ lắm, không biết đồ vật này có ích gì không.

Một cái vòng tay màu trắng sữa, một thỏi vàng ròng, một chuỗi hạt chân châu.

Ba món đồ, giá trị chưa biết thế nào, vẫn là điều khó đoán…

Đã tìm thấy vị trí của bọn người Lục Mộng Hi và những người khác. Tất cả đều rất nhàm chán, nhưng đang thư giãn tại chỗ.

Rốt cuộc, những linh hồn ma quỷ đó trông rất khủng khiếp nhưng họ không làm gì cả.

Dù sao những cái tà ma kia trông có vẻ rất khủng khiếp, đáng sợ, nhưng hiện giờ bọn chúng không làm ra điều gì quá lo ngại cả.

"Mao đại sư, ngài trở về rồi?"

Lục Mộng Hi nhìn thấy Mao lão gia tử, vui vẻ chạy đến.

Mao lão gia tử bình tĩnh nói: "May mắn thay, Thất Diệp Âm Nguyệt Thảo lập tức liền sẽ đưa tới."

"Thật sao? Quá tốt rồi, tạ ơn đại sư."

Lục Mộng Hi một mặt cảm kích.

"Không cần cám ơn, giao dịch giữa nhóm chúng ta là công bằng, sau khi việc này xong, giữa chúng ta lại cũng sẽ không có bất cứ liên quan gì."

Mao lão gia tử trả lời rất lạnh lùng, không có một chút ý muốn tiếp tục kết giao.

Lục Mộng Hi lập tức cười gượng.

Nhưng cô ấy cũng không nói cái gì.

Lại đợi một lát, một chiến binh ma quái bước tới, trong tay cầm một cái hộp, giao cho Mao lão gia tử: "Đại sư, đây là Thất Diệp Âm Nguyệt Thảo của Vương gia nhà ta đưa tới, ngài xem có phải là thứ ngài muốn có hay không."

Mao lão gia tử tiếp nhận, mở ra nhìn xem một chút.

Một thân cỏ màu đen có bảy lá, trăng sáng chiếu vào, lá chiếu ra ánh sáng trắng.

Một gốc thảo màu đen có bảy lá, trăng sáng chiếu vào, lá cây phản chiếu ánh sáng trắng lấp lánh.

"Phẩm loại thượng giai, cái này đưa cho ngươi."

Mao lão gia tử hài lòng gật đầu, sau đó đem hộp giao cho Lục Mộng Hi.

Lục Mộng Hi quan sát, trên mặt lộ ra sự vui vẻ, hạnh phúc.

"Chính là vật này, quá tốt rồi, gia gia của ta được cứu rồi."

Trong mắt Lục Mộng Hi rưng rưng, hai tay cũng run rẩy.

"Tốt, đã xác nhận, giao dịch kia đã hoàn thành, nhóm chúng ta cũng nên sớm rời khỏi nơi này thôi."

Mao lão gia tử quả quyết, xong dẫn đầu tìm đường đi ra ngoài.

Liễu Kim không nói lời nào, cứ theo ở phía sau.

Lần này đã kiếm lời được khá lớn rồi nên hắn cũng không muốn dây dưa.

"Đại sư, cứ như vậy trở về a? Đêm đã về khuya như vậy, lại còn đang trên núi, đi như thế nào?"

Triệu Trường An lập tức không vui, giống như rất sợ.

"Ngươi nếu là không muốn đi, có thể ở lại chờ đến hừng đông."

Mao lão gia tử cũng không quay đầu lại.

"Ha ha, lão nhân này."

Triệu Trường An tức giận trừng mắt.

Mà mấy người Lục Mộng Hi cũng không nói chuyện, chỉ đi theo phía sau.

Triệu Trường An nói thầm, không tình nguyện đuổi theo.

Một đường đi ra Ma Quỷ Uyên, Lục Mộng Hi đột nhiên nói:

"Đại sư, hay nhóm chúng ta cứ nghỉ ngơi một chút đi, ta vừa rồi mới gửi tin nhắn nên phải đợi một lúc mới có máy bay trực thăng tới đón nhóm chúng ta."

Mao lão gia tử ngưng lại, nói:

"Ngươi chắc chứ?"

"Đương nhiên là chắc chắn rồi."

"Vậy được, các ngươi cứ ở lại, chúng ta đi trước."

Mao lão gia tử nói, bước chân không ngừng.

Liễu Kim đuổi theo.

Lục Mộng Hi muốn kêu gọi, Triệu Trường An liền ngăn cản: " Mộng Hi, chúng ta đã tìm được cái mình muốn, cũng đừng cùng lão nhân này giao thiệp, lão ta nghĩ mình là gì, lớn tuổi như vậy, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế chút nào."

"Ngươi thì biết cái gì, lão ta đi rồi, ai bảo hộ nhóm chúng ta?"

Lục Mộng Hi tức giận nói.

"Bảo hộ cái gì, nhóm chúng ta đã đi được ra ngoài Ma Quỷ nhai, những yêu ma quỷ quái kia còn có thể đi ra tận bên ngoài truy sát chúng ta sao?

Bọn chúng không phải là nói không thích hại người sao. Còn dã thú ở đây, giống như đã bị xua đuổi, vậy thì còn có gì nguy hiểm nữa?"

Triệu Trường An giải thích.

Lục Mộng Hi nghĩ nghĩ, nói:

"Được thôi, chúng ta tách ra hành động, Đại Quân, ngươi phụ trách phòng bị cảnh giới, chờ máy bay trực thăng tới thì ít nhất cũng phải hơn nửa giờ nữa."

"Rõ!"

Bảo vệ to con cầm đao và súng đi ra, dò xét kiểm tra xung quanh.

"Ta cũng đi đằng sau xem sao, phòng ngừa tà ma đổi ý."

Đạo sĩ trung niên nói xong, đi theo phía sau.

Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại Lục Mộng Hi cùng Phương Tĩnh Tĩnh, và Triệu Trường An.

"Mộng Hi, đoạn đường này còn nhiều thứ đáng lo, nguy hiểm ngoài kia, uống miếng nước đi, vất vả cho ngươi rồi."

Triệu Trường An nhìn Lục Mộng Hi, nhẹ nhàng lấy ra một bình nước ra đưa cho nàng.

Lục Mộng Hi đem hộp giao cho Phương Tĩnh Tĩnh, tiếp nhận chai nước, vặn uống một ngụm, thở dài nói:

"Đây cũng là công việc vất vả cho ngươi, đi theo xa như vậy, không hối hận chứ?"

Triệu Trường An cười nói:

"Ngươi biết tâm ý của ta mà."

Lục Mộng Hi cũng cười:

"Ngươi lần này biểu hiện không tệ, ta có chút tâm động."

Triệu Trường An lộ ra kinh hỉ biểu lộ:

"Thật sao? Vậy chúng ta. . ."

"Chờ khi trở về rồi hãy nói. Chỉ cần chữa khỏi bệnh cho gia gia ta, ta liền cho ngươi một câu trả lời chắc chắn."

Lục Mộng Hi trả lời.

"Được, ta chờ."

Triệu Trường An vui vẻ gật đầu, bộ dạng kích động.

Nhưng rất nhanh, Lục Mộng Hi đột nhiên nói:

"Tự nhiên cảm giác mệt mỏi quá."

Nói xong, nàng ngồi xuống.

"Thế nào? Có phải là không thoải mái đúng không?"

Triệu Trường An vội vàng lo lắng hỏi.

Lục Mộng Hi lắc đầu, dựa vào cây mà ngồi xuống, nói:

"Có thể là trong khoảng thời gian này, thần kinh căng thẳng quá mức, không nghỉ ngơi nhiều, bây giờ chỉ cần thả lỏng một chút, thân thể sẽ bớt mỏi mệt, ta nằm một lúc sẽ liền khoẻ lại thôi."

"Ừm, ngươi nhanh nằm xuống đi, nghỉ ngơi cho khoẻ, cũng đừng chỉ nghĩ chữa khỏi cho gia gia, mà mệt mỏi suy sụp sức khoẻ tinh thần, thấy vậy ta rất đau lòng."

Triệu Trường An một mặt lo lắng.

Lục Mộng Hi miễn cưỡng cười cười, chậm rãi nhắm mắt lại.

Không bao lâu, Lục Mộng Hi liền lâm vào mê man.

"Mộng Hi? Mộng Hi?"

Triệu Trường An kêu hai câu, còn lắc lắc thân thể Lục Mộng Hi, lại không thấy có chút phản ứng nào.

Vừa xong, Triệu Trường An cười, nhìn về phía Phương Tĩnh Tĩnh nói: "Làm điều đó đi."

Phương Tĩnh Tĩnh si ngốc nhìn Triệu Trường An một chút, lúc này mới nói:

"Trường An, thật muốn làm như thế?"

"Không cần nói nhảm, ngươi đã quên kế hoạch của chúng ta rồi sao? Hay là ngươi không yêu ta?"

Lông mày Triệu Trường An cau lại, biểu lộ trở nên lãnh khốc, khoảng khắc này, trông hắn lại giống bộ dáng bỉ ổi trước đây.

"Trường An, tâm ta luôn thuộc về ngươi."

Phương Tĩnh Tĩnh vội vàng trả lời.

Triệu Trường An lộ ra một cái nụ cười mê người, ngữ khí dịu dàng nói:

"Lẳng lặng, vì tương lai chúng ta sau này, nhất định phải làm như thế, động thủ đi."

"Ừm."

Phương Tĩnh Tĩnh tiến lên, hôn lấy Triệu Trường An một cái, sau đó móc ra môt cây dao găm, lập tức đâm vào phần bụng của Triệu Trường An.

Dao kia đâm xuống, khóe miệng Triệu Trường An giật một cái, nhưng lại cười, nhìn Phương Tĩnh Tĩnh nói:

"Làm rất tốt, tiếp theo đem Thất Diệp Âm Nguyệt Thảo mang đi, đi đến địa điểm đã định, ta cũng đã sắp xếp người tiếp ứng cho ngươi, lần này thành công, coi như ngươi lập được công lớn."

"Ta đi đây, Trường An, ngươi bảo trọng."

Phương Tĩnh Tĩnh nói xong, mang theo cái hộp, quay người liền chạy tới địa điểm đã định, tốc độ kia, thấy thế nào cũng không giống một nữ tử yếu đuối.

Triệu Trường An thì nằm ở bên người Lục Mộng Hi, đưa tay nắm chặt con dao găm trên phần bụng, nhếch miệng cười nói:

"Lục Mộng Hi a Lục Mộng Hi, ta làm sao có thể để Lục gia ngươi cải tử hoàn sinh, không có Lục lão gia tử áp chế, Lục gia coi như xong, ta sẽ không còn phải cắn răng chịu đựng Lục gia nữa, mà ngươi, chính là quân cờ của ta."

"Thật sao?"

Đột nhiên, một tiếng trả lời vang lên.

Nhìn Lục Mộng Hi xem đột nhiên mở mắt ra, một mặt bình tĩnh, Triệu Trường An: ". . ."

"Ngươi, ngươi không có bị thuốc mê. . ."

Triệu Trường An một mặt mộng bức.

Lục Mộng Hi cười:

"Ngươi quên ta ở ngành gì sao? Còn muốn đánh mê ta?"

"Vậy ngươi, ngươi. . ."

"Ta cố ý, ngươi cho rằng Thất Diệp Âm Nguyệt Thảo quan trọng đến vậy sao? Không, mục tiêu ban đầu của ta là một kẻ tàn nhẫn, có tiềm lực nhất ở thế hệ Triệu gia, lại còn rất biết diễn kịch, luôn đóng vai khố sở trước mặt người khác, không ai khác chính là ngươi."

Dứt lời, Lục Mộng Hi đột nhiên nhào tới, đưa tay bắt lấy con dao găm kia, đâm vào, rút ra, cứ như vậy liên tiếp đâm rồi rút đến mấy chục cái, máu từ con dao không ngừng chảy ra.

Triệu Trường An thân thể căng cứng, yết hầu nghẹn ngào.

Lục Mộng Hi nhìn về phía Triệu Trường An, buồn bã nói: "Ta sẽ nói cho ngươi biết một điều, Phương Tĩnh Tĩnh so với ngươi nghĩ còn thông minh hơn nhiều, người thông minh như vậy, còn trầm mê cái gọi là tình yêu sao? Nàng ấy vẫn luôn nghiên cứu huyền bí trong thân thể con người, và muốn trường sinh bất tử. Tiếp theo, nàng sẽ sớm giống như Vương Thần kia, cái Thất Diệp Âm Nguyệt Thảo này kỳ thật cũng là thứ nàng muốn. Mà cây dao găm này kỳ thật ở phía trên cũng có độc dược mạn tính, khó có người có thể cứu được ngươi, ngươi sẽ chết, nhưng mà ta cảm thấy tác dụng của nó quá chậm, vẫn là nên đâm thêm vào nhát dao thì tốt hơn."

Triệu Trường An đột nhiên trừng mắt, hé miệng, nói không ra lời, sau đó lắc đầu một cái, chết không nhắm mắt.

Lục Mộng Hi cười cười, trong lòng bàn tay lột ra một lớp da người. Sau đó cầm lấy chai nước đổ vào, da người kia lập tức liền tan ra, thẩm thấu xuống đất.

Sau đó, Lục Mộng Hi lại nhắm mắt lại, dựa vào gốc cây.

Sửa: 25-10 buianh210399