Chương 25: Nhân Sinh Như Kịch!
XÍU...UU! Phập một tiếng, ban đầu Phá vân đao nhìn rất bình thường, lập tức bùng lên ánh sáng đỏ đen, trực tiếp chặt đứt cánh tay của Hỏa Quỷ áo bào đỏ, để hắn bay ra mấy chục mét, người rơi vào lên trên một tảng đá cao, phanh một tiếng, đem khối đá đập vỡ ra mấy mảnh.
Một đao kia hạ xuống, Hỏa Quỷ áo bào đỏ ban đầu nhe răng cười, bây giờ nụ cười đã cứng đờ, mắt đầy hoảng sợ.
Thái Tử tướng quân nằm trên mặt đất, lặng lẽ thở dài một hơi.
Nữ tử áo xanh, trợn mắt hốc mồm.
Cự xà. . . Nghĩ mà sợ.
Mao lão gia tử đuổi theo, kém chút nữa lảo đảo ngã sấp xuống.
Trời ơi, tiểu tử này che giấu thực lực sao!
Điều này chỉ có Liễu Kim biết rõ.
Một đao kia, toàn bộ bạo phát hết sát khí, vì vậy không thể chém ra được đao thứ hai.
Nhưng mà không sao.
Sau khi đánh ra một đao, Liễu Kim phất tay, đá dưa hấu liền hiện lên trong lòng bàn tay, hướng về phía trán của Hỏa Quỷ áo bào đỏ mà hung hăng cho một đập.
Phanh một tiếng, Hỏa Quỷ áo bào đỏ trực tiếp ngã trên mặt đất, ôm lấy cánh tay cụt, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Liễu Kim cũng không buông tha, cưỡi tại trên thân Hỏa Quỷ áo bào đỏ, cầm đá dưa hấu, một cái, một cái, rồi lại một cái nữa.
Vừa nện, Liễu Kim vừa mắng.
"Con mẹ nó, biết rõ đây là đồ vật của ai không mà ngươi dám làm loạn? Mẹ nó, ngươi không mở mắt to ra xem là của ai à."
Tôi đã bảo bạn giả vờ là một tên ngốc lớn, bạn tiếp tục giả vờ
"Ngươi thích giả vờ đại ngốc, vậy để ta thử xem ngươi tiếp tục giả vờ đại ngốc đến lúc nào?"
"Cẩu vật, lão tử đập chết ngươi."
Đấm vào đấm vào, đột nhiên Hỏa Quỷ áo bào đỏ biến mất, chỉ để lại một vũng máu và làn khói xanh với mùi hôi thối khó chịu.
Liễu Kim suýt ngồi lên đó, lập tức sửng sốt.
Cái tình huống gì đây?
"Khụ khụ, nó đã bị ngươi nện thành tro bụi rồi, không cần nhìn nữa."
Mao lão gia tử mặt đen đi tới, nhắc nhở một câu.
Liễu Kim hoàn hồn, nhìn xem vũng máu, một mặt căm ghét, vội vàng tránh đi.
Sau đó Liễu Kim cũng kịp phản ứng, giả vờ khen Mao lão.
Cái gì, lão tử đã giải quyết con Tà Quỷ làm ô uế ở Quỷ Uyên này rồi sao? Lão tử trở nên lợi hại từ khi nào vậy?
Sau đó nhìn ra xung quanh, nữ tử áo xanh cùng những người khác, lại dùng ánh mắt cổ quái đang nhìn hắn.
Mao lão gia tử, còn có một người lão giả mặc áo mãng bào nữa đột nhiên xuất hiện, cũng đang đánh giá hắn.
Con ngươi đảo một vòng, Liễu Kim đang lúc dở tay, liền để viên đá dưa hấu biến mất không thấy gì nữa, sau đó một mặt sùng bái nhìn về phía Mao lão gia tử: "Tiền bối, ngài quá tuyệt vời, cái Hỏa Quỷ áo bào đỏ này đã bị ngài dễ dàng đánh cho hắn hồn bay phách tán, hắc hắc, tiểu tử không có ý muốn cướp công của ngài, chỉ là vô tình thấy vậy dùng đao trừng trị thôi."
"Ha ha."
Mao lão gia tử thử nhe răng, nhãn thần ý vị thâm trường.
Nhìn lầm a.
Tên này đã hiểu tinh túy giả heo ăn thịt hổ, diễn xuất rất giỏi, khó trách mới có dũng khí theo tới tận Ma Quỷ nhai này, có thực lực mà diễn cũng khá tốt, còn biết mượn gió bẻ măng để vuốt mông ngựa, ở nơi nguy hiểm, loại người này luôn có thể sống sót.
"Tiểu huynh đệ đạo hạnh cao thâm, bản vương bội phục."
Lão giả cũng tới trước, chắp tay mỉm cười, một mặt bộ dáng kính nể.
Liễu Kim cười nói: "Thì ra là vương gia , chào ngài chào ngài, ta nào có cái đạo hạnh gì, đây đều là công lao của Mao lão gia tử của nhà chúng ta, ngươi nên là bội phục ngài ấy."
"Hai vị đều là kỳ nhân Đạo gia, cũng đều đáng kính nể."
Lão giả thật biết ăn nói.
"Tốt, cái Hỏa Quỷ này đã chết, giao dịch của nhóm chúng ta xem như đã hoàn thành, Thất Diệp Âm Nguyệt Thảo, tạ ơn."
Mao lão gia tử rất thẳng thắn, không có bất cứ ý kiến muốn hàn huyên tâm sự điều gì, đi thẳng vào chủ đề.
Thát Tử lão giả cười nói: "Vật này coi như đã có thể dễ ăn nói, ta cũng chỉ là nghe theo sự phân phó mà đi lấy, trời giờ cũng đã muộn, đường núi không tiện, Mao đạo hữu nếu không thấy ngại thì có thể đến phủ của ta ở tạm một đêm, ngày mai lại đi, thấy thế nào hả? Ta là địa chủ nơi này, cũng mong muốn tận tình tiếp đãi như một vị gia chủ ở đây."
"Không cần, mặc dù đã từng hợp tác, nhưng dù sao đường đi cũng khác biệt, mưu cầu cũng khác nhau. Nhưng mà có câu nói này mà lão tử ta cũng muốn nói là nếu Vương gia đã không muốn bị nhiễm huyết khí, vậy thì nên tự lo thân mình là tốt rồi, ngày sau còn có thời điểm siêu thoát."
Mao lão gia tử nghiêm túc mở miệng.
Lão giả nghiêm mặt nói: "Đa tạ đạo hữu chỉ điểm, tiểu Vương mặc dù khi còn sống cũng không có nhiều chiến công gì, nhưng sau khi chết rất mong muốn trấn thủ cái Quỷ Uyên này, che chở một phương, mà đối đãi thiên thời."
Vậy thì chúng ta hãy đợi ở đó và yêu cầu hoàng tử thu xếp càng sớm càng tốt
Mao lão gia tử nói: "Vậy thì nhóm chúng ta sẽ đợi ở bên kia, mong vương gia mau chóng an bài."
Dứt lời, Mao lão gia tử nhìn Liễu Kim một cái, liền dẫn đầu đi.
Liễu Kim nở nụ cười thánh thiện tử tế với Lão gia tử, sau đó cùng đi theo, thời điểm đi ngang qua cái rương, lớn mật mà đưa tay lén lấy vài thứ gì đó, vẻ mặt tham lam tìm mấy món hời lặt vặt.
Cự xà tự nhiên thu nhỏ lại, sau đó nhảy lên trên bờ vai của Liễu Kim...
Mao lão gia tử cùng Liễu Kim rời đi.
Nữ tử áo xanh đột nhiên cười:
"Vương gia, lần này bái phỏng làm phiền đã nhiều ngày, nô gia cũng nên đi."
"Ồ? Tuyết Cơ cũng muốn đi? Chúng ta mấy trăm năm không gặp, lúc này mới gặp nhau mấy ngày, sao không ở lại thêm chút nữa?"
Lão giả nhìn về phía nữ tử áo xanh, một mặt không nỡ.
Nữ tử áo xanh nói: "Tụ tán ly hợp, vốn là điều bình thường, ta và ngài đều đang theo đổi sự tu hành của riêng mình, không thể trì hoãn, nhưng mà vương gia yên tâm, năm đó ngươi đã cứu ta một mạng, ân tình này nô gia luôn khắc ghi trong lòng, nhất định có một ngày báo đáp."
Nói xong, nữ tử áo xanh quay người đi, bay vút lên trời.
Lão giả lần này không có mở miệng giữ lại, nhìn nữ tử áo xanh rời đi, mặt không biểu tình.
"Vương gia, làm sao bây giờ?"
Lúc này, Thát Tử tướng quân ban đầu đang nằm trên mặt đất không thể động đậy, rồi quỷ dị đứng lên, nhìn bộ dạng không có tổn hao gì mấy, đứng sau lưng lão giả, thấp giọng hỏi thăm.
Thát Tử lão giả cười nói: "Mọi việc vẫn đang trong kế hoạch, lần này, vất vả cho ngươi rồi."
Thát Tử tướng quân vội vàng ôm quyền cúi đầu: "Tất cả của nô tài đều là vương gia ban cho, nô tài vì đại nghiệp vương gia, cung kính tận tụy, muôn lần chết không chối từ."
"Ngươi trung thành, bản vương biết được, không cần nhiều lời, tiểu tử vừa rồi, ngươi có thể nhìn ra hắn định làm gì không?"
Lão giả hỏi thăm.
Thát Tử tướng quân nói: "Nô tài ngu muội, hoàn toàn không có nhìn ra, nhưng tiểu tử kia hình như rất tham của tham tài, nếu không phải Hỏa Quỷ huynh cố ý kích động, sợ là nô tài cũng không biết là tiểu tử này còn có một cái đao cương bén nhọn như vậy, là phong mang tất lộ, nô tài cũng cảm thấy đây là mối đe doạ cực lớn, đúng, xem ra Tiềm Long châu cũng đã bị hắn thu phục."
Lão giả cười nói: "Đây chính là duyên, tại thời điểm ta chuẩn bị kế hoạch, cái long hồn này đã ảnh hưởng tới thiên đạo, thuận theo ảnh hưởng đến thiên đàng, Tiềm Long châu mấy trăm năm qua, dù là ai cũng không có cách nào để khống chế nó, giống như Ngoan thạch. Để súc sinh kia trông coi, không nghĩ tới tiểu tử này, nhưng có được Tiềm Long châu, hắn cũng đã hoàn thành việc cho ta, đây cũng là duyên phận."
"Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia, đại sự có thể thành."
Thát Tử tướng quân kích động quỳ xuống nói.
Lão giả nói:
"Đừng vội vàng, vạn sự chưa định, đây chỉ là bước đầu thôi, đi lấy Thất Diệp Âm Nguyệt Thảo đưa ra trước, diễn trò liền phải diễn cho đến nơi, chớ có để người khác phát hiện ra điểm gì dị thường."
"Vâng! Vương gia."
Thái Tử tướng quân vừa đi, lão giả nhìn về phía vũng máu trên mặt đất, nhỏ giọng tự lẩm bẩm:
"Hoả Quỷ Áo bào đỏ, ta mượn tay người tu đạo này, chém huyết sát trên người ngươi, ngươi cũng đừng có phụ nỗi khổ tâm của ta."
Tình huống bên này sẽ không có người nào biết được.
Mao lão gia tử mang theo Liễu Kim, mặt mũi nghiêm chỉnh, không nói lời nào.
"Khụ khụ, tiền bối, cái Hỏa Quỷ áo bào đỏ này, cảm giác hơi yếu a, cái gà mờ như này mà vẫn có thể đánh chết nó, ngài nói xem, có phải còn có chuyện gì ẩn giấu đằng sau đúng không?"
Liễu Kim cười hì hì hỏi.
"Gà mờ? Ngươi là gà mờ mà cũng một đao chém người ta làm hai."
Mao lão gia tử châm biếm.
"Ngài xem ngài kìa, còn nói những lời này, kỳ thật thì ta cũng chỉ là dùng bàng môn tà đạo, giữ đủ sức lực chỉ để có thể chặt được một đao duy nhất, một đao chặt không chết, vậy thì tức chết ta quá, ta cũng ngạc nhiên là một đao liền có thể giết được nó, thật mà, ta không có lừa ngài."
Liễu Kim chững chạc đàng hoàng giải thích.
"Vậy làm sao lại không thấy Hỏa Quỷ áo bào đỏ kia đủ sức giết chết ngươi?"
Mao lão gia tử hừ lạnh.
"Đây không phải là đã bị ngài đánh cho tàn phế à, hắc hắc, ta đơn thuần chỉ muốn nhặt nhạnh xem có được đồ gì tốt không thôi."
"Đừng lừa ta, có bản lĩnh chính là có bản lĩnh, trước mặt ta không cần phải giả vờ làm gì?"
Mao lão gia tử tức giận quát lớn.
Liễu Kim cười ngây ngô không phản bác.
Lúc này, Mao lão gia tử lại nghiêm mặt bắt đầu nói: "Nhưng mà ngươi cũng nói đúng, trong này thật ra có nhiều chuyện ẩn giấu ở bên trong."
"A? Nó ấu giẩu như thế nào? Ngài nói đi"
Liễu Kim hiếu kì hỏi.
Mao lão gia tử ha ha nói: "Nói cái gì là nói cái gì? Nói chung là có nhiều chuyện ẩn tình ở bên trong mà không liên quan tới ta, ta nhất thiết phải tìm cho đến cùng sao? Có thấy mệt hay không hả? Muốn sinh hoạt không có âu lo, mọi việc đều. . . không nên quá hiếu kì. Một ẩn tình không thể huỷ diệt được thế giới, giả vờ hồ đồ, cũng không có gì không tốt."
Sửa: 24-10 buianh210399