Chương 9: Ngươi Đáp Ứng Cha Ta Muốn Chăm Sóc Ta

Không cần dùng đến giác quan thứ 6 của phụ nữ thì Tiêu Dung Ngư cũng có thể cảm giác được bây giờ Trần Hán Thăng đối xử với mình đã có chút thay đổi.

Tuy rằng ngày trước Trần Hán Thăng không khúm núm như Cao Gia Lương nhưng trên cơ bản khi ở cùng nhau đều thể hiện như một quý ông. Thế nhưng so với thời điểm bây giờ, Trần Hán Thăng giống như không xem nàng là gì cả.

"Sau khi bị mình từ chối đêm hôm đó, bây giờ làm bạn đều không làm được?"

Tiêu Dung Ngư nghĩ thầm trong lòng, cũng có chút tức giận, có một số nam sinh bị nàng từ chối mười mấy lần thế nhưng đối xử với nàng chưa từng thay đổi.

Tiêu Dung Ngư quay đầu liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng đang chìm đắm trong mơ, có lẽ dù cho ngồi cạnh hắn là Vương Tử Bác hay Tiêu Dung Ngư cũng không ảnh hưởng tới giấc ngủ của hắn.

Xe khách chạy trên cao tốc đều đều làm cho Tiêu Dung Ngư cũng bắt đầu có dấu hiệu buồn ngủ. Gục lên gục xuống vài lần sau đó đầu cũng lệch sang một bên ngủ thiếp đi.

Trong lúc đang trong cơn mơ, Trần Hán Thăng nghe được gào của người bán vé.

"Xe khách đã đến trạm xăng dầu Hồng Trạch, mọi người cẩn thận khi đi vệ sinh cầm theo các đồ vật có giá trị cao theo trong người, 10 phút sau quay về xe tiếp tục lên đường."

Khoảng cách từ Cảng Thành đến Kiến Nghiệp rất xa, thế nhưng xe khách vào những năm 2002 rất ít có WC công cộng, vì lẽ đó tài xế đều cho xe dừng ở trạm xăng dầu ven đường, một là tiếp thêm nhiên liệu, hai là để cho mọi người nghỉ ngơi cùng đi "giải quyết".

"Xuống tiểu cái rồi lên vậy."

Đang chuẩn bị xuống xe, Trần Hán Thăng cảm thấy bả vai mình có chút nặng, nhìn lại thì là Tiêu Dung Ngư đang tựa vào vai hắn ngủ say như chết.

Kỳ thực Tiêu Dung Ngư rất rất xinh đẹp kể cả khi ngủ. Hai tay nâng ở trước ngực, theo nhịp hô hấp chầm chậm lên xuống, hai má có chút ửng hồng, đôi môi mềm mại bóng loáng.

"Uy, ngươi có muốn đi wc hay không."

Trần Hán Thăng ngắm thỏa thê liền đánh thức Tiêu Dung Ngư, cái gọi là thương hương tiếc ngọc căn bản không tồn tại.

Tiêu Dung Ngư xoa xoa con mắt, thấy mình bị đánh thức hơi có chút không cao hứng.

"Ta không đi."

"Vậy ngươi tránh xíu cho ta ra ngoài, ta muốn xuống xe hút thuốc."

Trần Hán Thăng một chút cũng không khách khí nói.

"A, Trần Hán Thăng không cho phép ngươi hút thuốc!"

Tiêu Dung Ngư vội vàng hô lên, Trần Hán Thăng liền giả bộ không nghe thấy.

Theo dòng người từ trên xe đi xuống, Vương Tử Bác đã xuống xe từ lúc nào, vừa mới gặp mặt hắn liền mắng: "Đồ chó, ngươi ngồi chung với Tiêu Dung Ngư cảm giác như thế nào?"

"Không cần phải nói, tất nhiên là very good, ta dựa vào nàng, nàng dựa vào ta, hai chúng ta tựa đầu vào nhau ngủ một giấc."

Trần Hán Thăng chẳng biết xấu hổ nói rằng.

Trên mặt Vương Tử Bác liền lộ ra sự ước ao, hai người tụm lại chém gió cho đến lúc gần lên xe Vương Tử Bác liền cảm thấy có chút kỳ quái bèn hỏi: "Ta còn cho rằng ngươi xuống xe hút thuốc."

"Hôm nay không hút, tránh cho lát nữa hôn môi với Tiêu Dung Ngư bị nàng ghét bỏ."

"Đò chó chỉ biết chém gió."

Vương Tử Bác căn bản không tin lời thằng bạn thân của mình.

Sau khi lên xe lần thứ hai, Trần Hán Thăng trông thấy Tiêu Dung Ngư vừa uống sữa chua vừa dùng điện thoại di động đang gọi điện thoại cho ai đó, nghe giọng của nàng có lẽ là đang gọi cho cha của nàng.

Trong quá trình nói chuyện Tiêu Dung Ngư còn liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng, có khả năng chú Tiêu lo lắng Trần Hán Thăng lợi dụng chiếm tiện nghi con gái của mình.

Cúp điện thoại nàng liền thấy Trần Hán Thăng ra hiệu đem điện thoại di động tới cho hắn mượn xem một chút. Bởi vì lúc nãy Trần Hán Thăng cố ý xuống xe hút thuốc nên nàng liền không muốn đếm xỉa tới hắn.

"Ta không có hút thuốc, không tin ngửi thử là ngươi biết."

Trần Hán Thăng đem miệng đưa đến gần Tiêu Dung Ngư, đây chính là lần đầu hắn đùa giỡn ở nơi công cộng, không chịu được Tiêu Dung Ngư cúi đầu né tránh nhưng Trần Hán Thăng quyết không tha. Hai người tại chỗ ngồi liền ồn ào hẳn lên.

Nghe được chỗ bạn mình có chút ồn ào, Vương Tử Bác quay đầu lại nhìn sau đó ngẫm lại bản thân mình phải ngồi vị trí đầu, nơi dễ dàng phơi nắng nhất, trong lòng liền có chút chua xót, hắn liền mắng: "Cẩu nam nữ!"

"Dừng dừng dừng, ngươi mà đến gần nữa ta thật sự tức giận."

Tiêu Dung Ngư không cảm được, suýt soát bị hắn hôn mấy lần, hành động này của hai người quá thân mật so với quan hệ hiện tại, nàng liền chủ động lấy ra điện thoại di động đưa cho Trần Hán Thăng: "Ta tưởng ngươi cũng đã mua điện thoại di động."

Điện thoại của Tiêu Dung Ngư thuộc hiệu Nokia, điện thoại này vừa ra mắt vào tháng 4. Giá bán lẻ cũng hơn 6000 nhân dân tệ, tuy điều kiện gia đình của Trần Hán Thăng có thể mua được thế nhưng hắn không yêu cầu cha mẹ mua cho, vì thế Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên cũng rất vui vẻ mà tiết kiệm được một khoản tiền không nhỏ.

Trần Hán Thăng một bên lật đi lật lại xem chiếc di động, một bên đáp: "Notebook cùng điện thoại di động ta cái nào cũng không muốn, lên đại học ta đi làm kiếm tiền liền tự mua."

"Chính mình kiếm tiền?"

Tiêu Dung Ngư sửng sốt một chút, nhẹ nhàng kéo tóc mái ở hai bên ra phía sau lộ ra vành tai lóng lánh: "Ngươi chuẩn bị làm như thế nào?"

"Đương nhiên là tìm bạn gái vừa giàu vừa đẹp, từ nhỏ ta dạ dày không tốt lắm, bác sĩ kiến nghị nên ăn cơm mềm." (câu này mình chỉ dịch một ít, vì dịch ra thì kỳ. Ăn cơm mềm cũng là bám váy đàn bà.)

Trần Hán Thăng trả lời với khuôn mặt đương nhiên.

"Hừ."

Tiêu Dung Ngư tỏ vẻ khinh thường.

Có đồ vật làm cho hắn thấy hứng thú, Trần Hán Thăng trên đường đều mân mê chiếc Nokia 7650 không buông ra lúc nào, còn lấy lý do "giải quyết gánh nặng" hộ Tiêu Dung Ngư mà mặt dày mày dạn ăn chùa uống chùa của nàng.

Tiêu Dung Ngư cũng không keo kiệt trừ gửi cho hắn vài ánh mắt liếc xéo từ bên cạnh nàng liền không nói gì.

Nokia 7650 là điện thoại đầu tiên được trang bị camera, cũng là cái điện thoại di động đầu tiên sử dụng hệ điều hành Symbian, vào năm 2002 trên thị trường di động, Nokia gần như không có đối thủ, có thể nói đời đầu của Nokia được xem là "vua" của điện thoại cho đến khi nó trở nên lỗi thời. Tất nhiên đây là chuyện của sau này.

Đứng ở góc độ của Trần Hán Thăng, so sánh chiếc điện thoại bây giờ với các smartphone 17 năm sau thì chiếc Nokia 7650 chức năng quá ư là đơn giản, hắn hết xem giao diện bên trong đến vẻ bên ngoài, không bỏ sót chỗ nào.

Tiêu Dung Ngư rất tò mò: "Hình như ngươi rất muốn mở chiếc điện thoại di động này."

"Nếu có cái tua vít, ta thật sự sẽ làm thử."

Trần Hán Thăng gật gù nói rằng.

"Bệnh thần kinh."

Tiêu Dung Ngư vội vã lấy lại điện thoại di động, lúc này xe khách đang đi qua cầu bắc qua sông Dương Tử, rất nhiều người trong xe đứng lên chồm ra gần cửa số xem xét.

Cầu này được xây dựng và hoàn thành vào năm 1960, cực kỳ to lớn và hùng vĩ, trong mấy chục năm nay đã trở thành một trong những điểm cần phải tham quan khi đi đến thành phố Kiến Nghiệp. Đặc biệt còn được quân đội canh gác, làm cho mọi người trong xe hoan hô từng đợt. Bên dưới sông Dương Tử khắp nơi đều một màu trắng xóa ngoài ra còn có các con tàu nặng khoảng vạn tấn đang neo ở bến.

"Tại sao ngươi không kinh ngạc?"

Trần Hán Thăng so với mọi người trong xe liền tương phản hơn nhiều, hắn cực kỳ bình tĩnh bỗng bên tai truyền đến tiếng của Tiêu Dung Ngư.

Đại khái nàng cũng đang xem sông Dương Tử vì thế không chú ý đến lúc nói chuyện khoảng cách hai người quá gần, hơi thở gần như thổi vào lỗ tai Trần Hán Thăng.

Hơi ngứa, nhưng rất thoải mái.

"Cơ hội tới!!"

Trần Hán Thăng đột nhiên gấp rút quay đầu, trong miệng còn nói: "Không phải ngươi cũng không kinh ngạc."

Không nghĩ tới Tiêu Dung Ngư còn nhanh hơn, vừa thấy Trần Hán Thăng hơi nhúc nhích, nàng liền nhanh chóng lùi ra sau đó trưng ra vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía hắn.

Trần Hán Thăng có hơi tiếc nuối vì không kịp hôn, Tiêu Dung Ngư vừa cảnh giác Trần Hán Thăng vừa nói: "Trước đây ta đã đến Kiến Nghiệp du lịch, không chỉ đi qua cầu lớn bắc ngang sông Dương Tử, còn có phủ Tổng Thống, Trung Sơn Lăng, Phu Tử Miếu tất cả đều đi qua một lần."

Tiêu Dung Ngư không biết lúc nãy Trần Hán Thăng vô tình hay cố ý bèn thôi không nhắc đến nữa.

Qua sông Dương Tử chính là trạm vận chuyển hành khách ở Kiến Nghiệp. Ba người xuống xe, lúc này Tiêu Dung Ngư mới phát hiện hành lý của Trần Hán Thăng mang đi là ít nhất.

Hắn chỉ có một cái ba lô, hơn nữa do ánh mặt trời quá gắt, Trần Hán Thăng không biết từ đầu lấy ra một cái kính mát đeo lên, người không biết nhìn qua còn tưởng hắn đi du lịch ở Kiến Nghiệp.

"Ngươi làm sao không đem theo đệm chăn."

Tiêu Dung Ngư nhìn hành lý của mình rồi hỏi.

"Những cái này trường học sẽ cung cấp, trên giấy báo danh đều có viết." Trần Hán Thăng đáp.

"Còn quần áo thì sao, ở Kiến Nghiệp qua tháng 10 liền đến mùa thu."

"Đến lúc đó ta nhờ mẹ gửi lên là được rồi."

Tiêu Dung Ngư "Ồ" một tiếng vừa gật gù, nguyên lai còn có thể làm như vậy.

Có điều Trần Hán Thăng càng hành động quá quắt hơn, Tiêu Dung Ngư tưởng rằng cả bọn sẽ cùng nhau đi đến trường học, dù sao trường của cả hai đều đối diện nhau, nào biết Trần Hán Thăng lắc đầu một cái nói: "Một hồi ngươi tự mình đi báo danh, bắt xe buýt số 137, đến trạm thứ 5 là tới trường của ngươi."

Tiêu Dung Ngư sửng sốt một chút: "Còn ngươi?"

"Ta cùng tiểu Bác đi dạo ở công viên Trường Thọ Hồ gần đây."

Nhìn thấy Trần Hán Thăng không giống nói giỡn, bởi vì hành lý ít chỉ có mỗi cái balo nên hắn muốn đi lúc nào liền đi lúc đấy.

Lúc này Tiêu Dung Ngư liền cuống lên, nàng một người nữ sinh ở thành phố lớn còn có rất nhiều hành lý, đường đi thì khó, trời thì nắng, để cho một mình nàng xử lý chắc chắn sẽ đổ bệnh.

"Trần Hán Thăng!"

Tiêu Dung Ngư đột nhiên lớn tiếng kêu lên, giọng nói mang theo chút nức nở cùng ấm ức: "Tên khốn này, ngươi đáp ứng thay cha ta chăm sóc cho ta rồi mà!"

.........