Ngày hôm nay không chỉ mỗi đại học Đông Hải báo danh, ngoài ra còn có học viện Kinh Tế Tài Chính, hầu hết cái trường đại học tại tỉnh Tô Đông đều chọn ngày hôm nay là ngày báo danh. Học sinh bên trong trạm vận chuyển cũng không quá đông, mọi người vừa xách hành lý vừa đứng chờ dưới ánh mặt trời gay gắt trong lòng đã rất bực bội.
Sau khi nghe được tiếng hô khóc của Tiêu Dung Ngư, đám học sinh sắp trở thành sinh viên đại học với khuôn mặt còn có chút ngây thơ, trong nội tâm vẫn rất đẹp đẽ đột nhiên hăng hái, cảm giác như đánh hơi được chuẩn bị xảy ra drama.
Nhan sắc của Tiêu Dung Ngư không phải nói đùa, đẹp đẽ đáng yêu, giọng nói lại có chút ủy khuất chỉ làm tăng điểm nhan sắc của cô trong lòng mọi người.
Trần Hán Thăng dáng người cao to, trên mặt còn mang theo một cái kính mát làm mọi người không biết nhan sắc như thế nào. Nhưng với một vóc dáng như vậy ắt hẳn nhan sắc vẫn có thể coi như tạm được.
Bên cạnh là một nam sinh tay chân có chút lóng ngóng luống cuống, cảm giác không biết làm gì với tình hình hiện tại, chính xác không phải vai nam chính liền bị mọi người bỏ qua chính là Vương Tử Bác.
Lúc này mọi người liền đổ dồn mọi ánh mắt về phía Trần Hán Thăng cùng Tiêu Dung Ngư, hai nhân vật chính trong câu chuyện mà mọi người đã nhận định. Đám người này vừa thi xong đại học, đầu óc đang trong giai đoạn phát triển, mạch suy nghĩ hơn hẳn so với những người khác, vừa nghe được câu "Ngươi đáp ứng cha ta chăm sóc ta" trong não ngay tức khắc liền nghĩ ra một cốt truyện cặn bã nam vứt bỏ nữ si tình níu kéo.
Trần Hán Thăng cũng sợ hết hồn lập tức cuống lên, đùa nàng một lát nàng còn tưởng là vứt bỏ nàng thật, hạ âm thanh xuống hắn nhỏ giọng nói: "Đừng khóc đừng khóc, ở đây nhiều người như vậy."
Tiêu Dung Ngư đã rơm rớm vài giọt nước mắt, chủ yếu là vừa vội vừa tức. Có điều nàng cũng không muốn tha thứ cho Trần Hán Thăng sớm như vậy, dù là hắn chỉ nói đùa cũng không được.
Dùng mu bàn tay quệt lau đi khóe mắt, Tiêu Dung Ngư liền quay đầu không nói câu nào.
Kiến Nghiệp, được mọi người mệnh danh là một trong bốn lò lửa trong nước (tứ đại lò lửa), ngày 1 tháng 9 cũng là những ngày thời tiết nóng nực cuối cùng, Tiêu Dung Ngư ở nơi này giận dỗi không muốn đi nhưng Trần Hán Thăng không muốn ở đây tắm nắng. Sờ sờ da đầu đang dần nóng lên, hắn thở dài nói với Tiêu Dung Ngư: "Chúng ta mau mau đi thôi, lúc nãy ngươi nói lớn như vậy, ta sợ mọi người hiểu lầm ta với ngươi có chút gì đó thế thì sau này làm sao ta kiếm bạn gái."
"Cái gì? !"
Tiêu Dung Ngư bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Trần Hán Thăng, trong ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc đến khó tin. Đây là bạn học 3 năm cấp ba của nàng, đây chính là người âm thầm theo đuổi nàng sao?
Nhìn ở một góc độ khác, trong thời điểm hiện tại câu đấy người làm sao có thể thốt ra được.
Bản thân mình cũng đã khóc, thế nhưng Trần Hán Thăng lại không đếm xỉa tới còn lo lắng sau này không tìm được bạn gái.
Trần Hán Thăng trông thấy Tiêu Dung Ngư hai mắt nhìn mình chằm chằm, trong lòng cũng có chút sợ sệt, thế nhưng vừa nghĩ lại ngày trước nàng cũng từ chối lời tỏ tình của mình rồi mà.
"Vậy ta tính như thế này đi, ta đưa ngươi đến trạm, nhìn ngươi đón xe lên xe thành công, ta liền rời đi."
Trần Hán Thăng tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, lại một lần nữa ghẹo Tiêu Dung Ngư.
"Ngươi là muốn bỏ tại ta? !"
Tiêu Dung Ngư hô hấp đột nhiên tăng nhanh, ngực chập trùng dao động mãnh liệt làm áo ở trước ngực căng lên, cái này làm cho các trai tân bên cạnh không nhịn được miệng lưỡi khô khốc. Vài người dư thừa quá nhiều tinh lực trong đũng quần còn có chút cộm lên.
"Ngươi không nói vậy ta coi như tương đương với đồng ý, đi thôi, ta giúp ngươi xách hành lý."
Trần Hán Thăng đưa tay định xách bao hành lý của Tiêu Dung Ngư, nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh, Tiêu Dung Ngư một phát bắt được cổ tay Trần Hán Thăng, không nói không rằng liền đưa lên miệng cắn.
"Mé nó!"
Không nhịn được đau, Trần Hán Thăng bèn gắt một tiếng.
Thế nhưng Tiêu Dung Ngư một chút cũng không nương tay à nhầm nương răng, khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng lên, cánh tay càng ngày càng đau nhưng Trần Hán Thăng cũng không biết làm gì. Đánh thì không được, đẩy ra lại sợ làm đau Tiêu Dung Ngư.
Đằng kia đám sinh viên đại học đang hóng chuyện thấy được như vậy bèn vỗ tay hoan hô
"Được!"
"Cắn được!"
"Cắn chết tên nam nhân bội bạc này đi!"
........
Quần chúng xem chuyện đều cảm thấy một bên là Tiêu Dung Ngư lớn lên xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khi khóc liền kích thích sự bảo vệ trong lòng mọi người, thế là liền xem nàng như người bị hại. Còn cái nam sinh to cao lại đeo thêm kính râm là tên đàn ông bội bạc.
"Phi, Trần Thế Mỹ!" (mọi người search tên là biết chuyện liên quan đến nhân vật này)
"Học sinh tốt làm gì có ai mang kính râm, chỉ có bọn lưu manh mới sử dụng, đáng tiếc cho một nữ sinh xinh đẹp."
"Từ xưa đến nay hồng nhan bạc mệnh nhiều a."
Xung quanh cũng có các cha mẹ theo con cái đi báo danh, thấy được tài liệu liền tận dụng nhắc nhở con mình: "Thấy không, đây chính là kết quả của yêu sớm, ở trong trường ngươi ngoan ngoãn học tập, không được yêu đương."
Lần này Trần Hán Thăng kính mắt cũng không dám lấy xuống, thậm chí còn nhủ thầm chắc chắn sẽ tiêu hủy bộ quần áo đang mặc, chỉ sợ "Cặn bả nam tại trạm vận chuyển hành khách" sẽ theo hắn suốt mấy năm đại học, thế thì cuộc sống sinh viên của hắn liền vứt.
Có điều Tiêu Dung Ngư cũng không quá khỏe, da Trần Hán Thăng lại dày, cắn một hồi cảm hàm đều mỏi nhưng tay Trần Hán Thăng ngoại trừ hai dấu răng cực nét khó mất trong một thời gian ngắn liền không có chuyện gì.
Trong quá trình này Vương Tử Bác đều đứng đực ra tại chỗ, hắn rất khó hiểu vì sao nữ thần của Cảng Thành Nhất Trung lại ở trước mặt mọi người nắm tay nam sinh mà cắn như vậy, có điều đứng ở góc độ khác nhìn nhận thì Trần Hán Thăng thực sự quá gợi đòn.
Một người sau khi đã phát tiết thành công sự tức giận trong lòng cũng dần dần hạ xuống. Trong lúc Tiêu Dung Ngư cắn nàng chỉ cảm thấy tức không nhịn được, sau khi tỉnh táo, nhận thức được mọi chuyện đang xảy ra nàng cũng cảm thấy không thể tin được, đặc biết là đứng trước bàn dân thiên hạ. Tim nàng cũng bắt đầu đập "thùng thùng" chứng minh nàng cũng đang rất khẩn trương.
Nhìn dấu răng trên tay Trần Hán Thăng, lúc này Tiêu Dung Ngư cũng tự trách trong lòng, chính Trần Hán Thăng cũng có quyền lợi đi tìm bạn gái, nàng làm gì phải tức giận như vậy.
"Tiểu Trần....."
Tiêu Dung Ngư hai mắt ươn ướt dịu dàng ngẩng đầu lên, không biết nên nói lời xin lỗi hay là lảng sang chuyện khác.
Không nghĩ tới Trần Hán Thăng chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó nở nụ cười mang theo thái độ đùa giỡn hỏi :"Hết giận?"
Tiêu Dung Ngư đầu tiên là lắc đầu sau đó liền gật gù, Vương Tử Bác thấy thế mau chóng hòa giải hai người: "Không sao, không sao rồi, trước hết chúng ta rời đi chỗ này lại nói."
Vương Tử Bác chủ động cầm lên phần lớn hành lý, Trần Hán Thăng cũng xách không ít, Tiêu Dung Ngư liền mang theo cái bọc nhỏ, cả ba người dần đi khuất dưới ánh mắt soi mói của mọi người.
Sau khi nam chính nữ chính rời đi, đám người xem trò vui cũng dần dần tản đi, trạm vận chuyển hành khách liền khôi phục như bình thường, ồn áo náo động cùng chen chúc.
Bên ngoài trạm đường đi rất phức tạp, thật nhiều đường rẽ cùng phân luồng, nhìn qua nhìn lại xe cộ đi không chút nào ngơi, để cho Vương Tử Bác và Tiêu Dung Ngư tự đi chắc chắn sẽ lạc đường, hai người chỉ có thể đi theo chân Trần Hán Thăng.
Sau khi trải qua chuyện như vậy, Vương Tử Bác liền ngoan ngoãn hẳn, hắn sợ lại có chuyện gì khó xử xảy ra, hỏi dò: "Tiểu Trần, bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
"Đi ăn cơm trưa, bộ ngươi không đói bụng à?" Trần Hán Thăng hỏi ngược lại bạn thân mình.
"Thế thì chiều nay đi công viên Trường Thọ Hồ, chúng ta cũng không thể bỏ mặc Dung Ngư nha." Vương Tử Bác khuyên nhủ bạn mình.
Trần Hán Thăng xoa xoa dấu răng trên tay mình, vẫy vẫy nói: "Có thể dẫn nàng đi theo chơi cùng chúng ta."
Vương Tử Bác nghe xong rất cao hứng, hắn xoay người nói với Tiêu Dung Ngư: "Ngươi nhìn, tiểu Trần giờ cũng đã đồng ý."
Tiêu Dung Ngư vốn là đang nhoẻn miệng cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy đắng chát, nhìn dõi theo bóng lưng của Trần Hán Thăng, lúc nãy đi ngang qua công viên ở gần trạm còn bỏ ra 10 khối tiền mua một cái giấy.
Trên mặt là cái mắt kính đen, đi một bước quạt một cái, trong cực kỳ phóng khoáng, nhìn thấy thế nàng dù cho muốn cao hứng cũng không cao hứng nổi.
"A, nam nhân a!"
Tiêu Dung Ngư có chút cảm thán, trước đây Trần Hán Thăng đối xử với mình vẫn có chút coi trọng, thế nhưng sau khi bị mình từ chối, nàng cảm nhận được vị trí của mình trong lòng hắn nhanh chóng giảm xuống không phanh.
Cũng có thể, hiện tại nàng trong lòng hắn chẳng là gì.
Tiêu Dung Ngư 18 tuổi lần đầu nhận biết được sự vô tình cùng tàn nhẫn của Trần Hán Thăng, vốn nghĩ đây là điểm cuối cùng của hắn, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.....
Người dịch đôi lời tâm tình.
Xin chào các bạn, mọi người có thể gọi mình là Thiếu. Đây cũng là lần đầu tiên mình nhận dịch một bộ truyện. Nên trong khi dịch thuật, rất mong các bạn có thể góp ý đôi lời. Mình sẽ tiếp nhận và nhanh chóng cải cách ở các chương tiếp theo. Mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn.