Chương 11: Trạm Xe

Buổi trưa cả nhóm Trần Hán Thăng ăn trưa tại một quán ăn gần hồ Trường Thọ. Diện tích quán khá nhỏ, chỉ khoảng chừng hai mươi mét vuông, trong phòng có hai bộ bàn ghế làm từ gỗ tử đàn tuy nhiên do thời gian nên có thể thấy những vết sơn đang bị bong tróc, quán ăn trang trí theo phong cách rất tự nhiên và cổ điển.

Quán ăn này có vị trí rất tốt, vừa ngẩng đầu lên là thấy ánh sáng lấp lánh bị phản chiếu lại từ mặt hồ, sóng nước dập dờn đánh nhè nhẹ bên bờ, trông vô cùng thanh thản.

Ban đầu Tiêu Dung Ngư còn thấy là lạ vì Trần Hán Thăng dẫn mọi người đi xa đến như vậy chỉ vì ăn uống. Hiện tại nàng cảm thấy nơi đây vô cùng yên tĩnh, chỉ là không biết mùi vị đồ ăn của quán như thế nào.

"Tiểu Trần, làm sao ngươi biết ở đây có quán ăn?"

Bản thân Vương Tử Bác cũng cảm thấy nơi đây rất tốt, có điều ông chủ không có một chút tinh thần nhiệt tình, trông thấy có khách cũng không có đi đến đưa lên thực đơn chỉ là nhìn nhìn một chút liền quay vào bếp nấu ăn.

"Thật là một quán ăn kỳ lạ." Vương Tử Bác nói thầm một câu.

Tiêu Dung Ngư cùng Vương Tử Bác đều chưa từng thấy phong cách nấu ăn như thế này, ở đây chỉ có mình Trần Hán Thăng biết rõ chỗ này mười mấy năm sau đó là một quán ăn nấu theo phong cách "tư bếp" cực kỳ nổi tiếng nằm cạnh hồ Trường Thọ.

"Tư bếp" chính là loại phong cách rất lạ, mỗi một buổi tối chỉ chiêu đãi một bàn khách, muốn được ăn ở đây, mọi người đều phải hẹn trước và đợi ít nhất cũng phải hai tháng.

Trần Hán Thăng cũng không muốn giải thích cho hai người bạn đi cùng, đứng lên đi đến phía sau nhà bếp, lúc này ông chủ quán ăn vẫn chưa có ý định sáng lập loại phong cách nấu ăn này nên khu vực nấu ăn liền có thể tự ý ra vào.

"Hút thuốc?"

Trần Hán Thăng đưa cho ông chủ một điếu Hồng Kim Lăng, ông chủ đang nấu nướng nghe vậy hắn ngẩng đầu liếc nhìn Trần Hán Thăng một chút. Sau đó im lặng nhận lấy điếu thuốc, chỉ có điều hắn không hút, chỉ đặt ở trên giá.

Ông chủ quán đang trong giai đoạn trung niên, quê ở Ngô Trung. Nơi đó các món ăn quan trọng nhất là thanh tươi ôn hòa, cả hình thức lẫn chất lượng đều phải tốt. Vì thế làm bánh quế hoa, salad hồng tươi cùng rau vừng, cá sóc quế nấu cùng nước cốt gà sau khi hoàn thành liền tỏa ra hương thơm vô cùng kích thích bao tử.

Vương Tử Bác và Tiêu Dung Ngư đã sớm đói, bụng đã biểu tình từ lâu, sau khi món ăn được đưa lên, cả hai liền ngay lập tức nhập tiệc. Trần Hán Thăng và ông chủ thì lại đi ra trước cửa quán hút thuốc.

Hai người hầu như không nói với nhau câu nào, ông chủ vốn là người kiệm lời. Hơn nữa hắn cho rằng một sinh viên đại học như Trần Hán Thăng không có quá nhiều chủ đề chung khi nói chuyện với nhau.

Trần Hán Thăng cũng không để ý tới suy nghĩ của ông chủ, yên lặng hút thuốc xong liền quay vào bàn cơm nhưng điều làm hắn bất ngờ là ba món ăn tuy ít thật nhưng không đến nỗi hiện tại cá sóc quế lại chỉ còn mỗi xương.

Vương Tử Bác ăn vội vội vàng vàng như nuốt muốn nuốt luôn cả chén, Tiêu Dung Ngư khi ăn tư thế trông cũng khá hơn Vương Tử Bác một chút. Thế nhưng hiện tại hai má nàng cũng căng phồng, nàng ngước lên trưng cho Trần Hán Thăng bộ mặt ngây thơ vô tội.

Cũng tự cảm thấy động tác ăn uống có chút thô lỗ, nhưng thực sự cá này quá ngon, thịt cá vừa vào trong miệng liền tan ra, mùi hương lan tỏa khắp cả khoang miệng. Thế là nàng liền học theo Vương Tử Bác cũng lặng lẽ cúi đầu làm bộ như không nghe gì không thấy gì.

"Có cần phải đến vậy không."

Trần Hán Thăng cũng nhanh chóng lấp cơm đầy bao tử, rất nhanh sau đó các món ăn trên bàn hoàn toàn bị tiêu diệt, tô sứ sạch sẽ đến nỗi có thể làm gương soi.

Thức ăn ngon thì đương nhiên giá cũng không hề rẻ, tổng cộng cả bàn tốn đến 156 nguyên. Vương Tử Bác âm thầm tặc lưỡi, không nghĩ tới bữa ăn này lại đắt đến như vậy.

Vương Tử Bác tính mở miệng trả giá, có điều bị Trần Hán Thăng ngăn cản ngay lập tức. Quán ăn này trước giờ đều giá cả như thế không lừa gạt ai, chỉ là sau này những món ăn đấy muốn nếm lại phải tốn hơn ngàn khối tiền. Ngoài ra, phong cách nấu ăn là đặc trưng không thể dùng tiền tài đo đạc.

Vương Tử Bác cùng Tiêu Dung Ngư đều không có ý nghĩ chia tiền, năm 2002 kiểu mọi người chia tiền sau bữa ăn cực kỳ ít thấy, cả hai đều dự định lần tới mời hắn ăn lại.

Đối với Trần Hán Thăng mà nói bù hay không cũng không có ý nghĩa gì lắm, hắn đem hành lý gửi nhờ chủ quán trông họ, mang theo Vương Tử Bác cùng Tiêu Dung Ngư đi dạo một lát ở công viên Trường Thọ.

Nơi đây thực tế cũng không lớn, có điều tên mập Vương Tử Bác đi một chút liền than mệt.

"Nơi này cách trạm xe gần như vậy, lần tiếp theo trước khi về nhà ghé chơi một lát là được rồi." Vương Tử Bác đề nghị.

"Không cần nhiều lời, đây là ngươi lần thứ nhất trong đời này đi dạo hồ Trường Thọ, có khi nói không chừng đây cũng là lần cuối cùng." Trần Hán Thăng nói với giọng khẳng định chắc nịch.

Bởi vì bản thân hắn đã trải qua, Trần Hán Thăng đi học ở Kiến Nghiệp hết thảy bốn năm, đi làm khoảng mười năm. Hầu hết các địa điểm tham quan đều có dấu chân hắn thế nhưng chỉ có mỗi nơi này là chưa từng đi đến trải nghiệm.

Ban đầu hắn nghĩ tương tự như Vương Tử Bác, đợi đến lúc rảnh rỗi trước khi về Cảng Thành liền ghé chơi một lát. Kết quả, mỗi lần đều là vội vội vàng vàng đón xe, địa phương quen thuộc nhất liền là quảng trường hồ Trường Thọ đối diện với trạm xe khách. Ngay cả quán ăn này cũng là được người khác dẫn đến.

Nhưng Tiêu Dung Ngư cảm thấy nơi này không tệ, hồ Trường Thọ là một hồ nhỏ, bốn phía xung quanh đều là nhà lầu cao đến mấy chục tầng. Hơn nữa còn có hai cái nhà ga mà khách đến khách đi đông nườm nượp.

Ở nơi như thế này mà có một hồ nước trong suốt, bên cạnh đê là một hàng dương liễu đung đưa qua lại, thi thoảng còn mọc ra một chút hoa sen cực kỳ tươi đẹp. Phong cảnh như thế này mang đến cảm giác xem thấu hồng trần, tựa như chỉ xuất hiện trong thơ văn miêu tả vào các triều đại cổ.

Có điều cảm giác mơ màng này rất nhanh chóng bị hiện thực đánh nát, chừng ba giờ chiều, nhóm Trần Hán Thăng chuẩn bị đi đến trường học báo danh. Đi ngang qua trạm xe lửa Kiến Nghiệp cả nhóm liền bị vài người dây dưa không ngừng.

"Anh chàng đẹp trai, cần dừng chân à"

"Mỹ nữ nghỉ ngơi sao?"

"Nơi này có chỗ tốt để chơi, soái ca có muốn hay không tới xem một lát."

.......

Các nàng không phải là xã hội đen, ở Kiến Nghiệp, việc trị an được thực hiện tốt hơn so với bên Việt Đông. Chỉ là có vài phụ nữ khoảng 50 tuổi trên danh nghĩa dùng "Dừng chân" để hỏi dò mỗi vị khách đi đường.

Trần Hán Thăng đi đầu, trên mặt mang theo cái kính râm. Nhìn sơ qua giống như khách du lịch, thanh niên trẻ khỏe còn độc thân là khách hàng trọng yếu nhất. Vì lẽ đó đám người này quả quyết dồn toàn bộ hỏa lực mời chào Trần Hán Thăng. Ban đầu còn có chút mập mờ sau đó càng ngày càng rõ ràng.

"Soái ca, bên chỗ ta gái rất là đẹp."

"Phục vụ cũng rất tốt."

Ngoài ra cũng có người nói thẳng giá cả: "Một lần 80, bao từ a đến z, không hối khách, xem bản thân ngươi đẹp trai, 60 nguyên liền được. Đi hay không?"

Tiêu Dung Ngư đỏ mặt, gắt một cái liền nhanh chân rời khỏi nơi này. Vương Tử Bác vẫn là lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, bản thân rất tò mò hiếu kỳ nhưng lại không có gan.

Vương Tử Bác nghĩ để cho Trần Hán Thăng đi thử một lần, về nói cho hắn quá trình liền được.

Nếu như hiện tại Trần Hán Thăng đọc được suy nghĩ của Vương Tử Bác. Khẳng định hắn sẽ đem Vương Tử Bác lột trần truồng rồi vứt vào bên trong chuồng gà.

Trần Hán Thăng chỉ là híp mắt cười cười từ chối: "Thật không tiện, chúng ta không có thời gian, xin mời nhường đường xíu."

Mấy cái bác gái thực sự không ngăn được cũng chỉ đành từ bỏ, có người không cam tâm còn đứng để đằng sau hét lên: "Soái ca nếu đi ra ngoài du lịch liền lớn gan chơi một chút nha."

Tiêu Dung Ngư càng chạy càng nhanh, mãi đến trạm xe buýt mới dừng lại. Xem ra trạm xe lửa ở Kiến Nghiệp cho nàng ấn tượng đầu tiền không mấy tốt đẹp, đương nhiên cũng là do nàng trải nghiệm xã hội quá ít.

Đến trạm xe buýt liền muốn chia nhau ra, Vương Tử Bác học đại học Quản Lý Công Nghiệp Kiến Nghiệp ở khu Tiên Ninh, hắn cần đi xe buýt số 97. Tiêu Dung Ngư và Trần Hán Thăng đều học ở khu Giang Lăng, bắt xe 137 liền có thể đi một mạch tới.

"Tiểu Trần, sau đó ta sẽ đi Giang Lăng tìm các ngươi."

Vương Tử Bác phất tay một cái, trong mắt không nỡ xa bạn bè của mình.

"Tốt tốt, cẩn thận, chú ý an toàn."

Trần Hán Thăng ung dung đáp lại, Vương Tử Bác sớm muộn sẽ quen thuộc cái thành phố này đến mức không thể nào mà quen hơn nữa.

Tiễn đi Vương Tử Bác xong xuôi, Trần Hán Thăng quay qua nhìn Tiêu Dung Ngư nói rằng: "Rốt cục con kỳ đà cản mũi đáng ghét kia đã đi rồi, bây giờ chính là thế giới riêng của hai chúng ta."

"Đứng đắn một chút, đừng nói lung tung."

Tiêu Dung Ngư cảm thấy có chút không tiện, nhìn thấy Trần Hán Thăng nhìn mình chằm chằm, tuy cách một cái kính râm nên không nhìn rõ được ánh mắt của hắn thế nhưng cũng không tốt lành gì, nàng lại tăng thêm một câu: "Cũng không được phép nghĩ bậy!"

"Đầu đang nghĩ vậy, ta có thể làm được gì." Trần Hán Thăng cười hì hì nói rằng.

"Người....."

Tiêu Dung Ngư hơi nghẹn lời, nàng hiện tại không có một biện pháp nào để quản Trần Hán Thăng. Khi xe buýt mang số hiệu 137 đến nàng cũng không chờ Trần Hán Thăng trực tiếp lên xe trước.

Trần Hán Thăng chậm rãi đem tất cả hành lý mang lên xe buýt, lúc này mới để ý thấy Tiêu Dung Ngư cũng giúp hắn giữ một chỗ ngồi. Có điều xung quanh đứng đầy nam sinh đang mất dần kiên nhẫn, xem xét có lẽ cũng muốn đến ngồi bên cạnh Tiêu Dung Ngư.

Tiêu Dung Ngư căng thẳng nhìn chằm chằm cửa, nhìn thấy được Trần Hán Thăng lên xe liền nhanh chóng vung lên tay nhỏ hô lên đầy hưng phấn: "Tiểu Trần, mau qua bên này."

Trần Hán Thăng nghĩ thầm đám trai tân này lá gan cũng quá nhỏ đi, hắn cười toe toét đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dung Ngư, đường đường chính chính đánh dấu chủ quyền làm cho các nam sinh nội tâm đang rục rịch liền bị dập tắt.

"Tiểu Trần, có phải nam sinh lên đại học đều thèm thuồng như thế?"

Tiêu Dung Ngư nhỏ giọng hỏi.

"Làm sao có thể a, ta không phải là người như vậy."

Trần Hán Thăng vội vàng dùng lời lẽ chính trực phản bác.

"Được rồi ta tin ngươi, thế nhưng trước tiên ngươi có thể lấy tay ra khỏi bả vai ta a."

Tiêu Dung Ngư buồn bã nói.

......