Vừa nãy, vào lúc Trần Hán Thăng ngồi xuống, bàn tay "vô ý" khoát lên trên vai Tiêu Dung Ngư, khoảnh khắc ấy hắn có thể cảm giác rõ ràng thân thể mềm mại của Tiêu Dung Ngư bỗng dưng căng cứng.
Bất quá lúc ấy xung quanh bọn họ là một đám nam sinh đang thèm thuồng nên Tiêu Dung Ngư chỉ quay đầu đi không nói gì.
Hiện tại khi mọi người đã tản đi bớt, cảm giác được hành động của Trần Hán Thăng quá mức thân mật nên Tiêu Dung Ngư liền nhắc nhở hắn chú ý tới hành động của mình.
"Ai, ta làm sao không khống chế được bàn tay này đây."
Trần Hán Thăng cười hì hì trả lời, chỉ là dù cho là tên ngốc cũng có thể nhìn ra được hắn không phải là "vô ý".
Tiêu Dung Ngư âm thầm thở dài, nàng nghĩ lại từ lần từ chối Trần Hán Thăng. Sau hôm ấy, hắn luôn cố ý chiếm tiện nghi của nàng, từ trên cách nói chuyện, hành động và đương nhiên là có ngay cả trong tưởng tượng.
Theo lý thuyết, nếu có ai làm vậy với nàng, nàng chắc chắn sẽ tức giận. Có điều nghĩ lại thì cảm thấy hơi quái dị. Mọi người đều là bạn học, lại là bạn bè, hiện tại lại là đồng hương nơi đất khách quê người.
"Dù gì thì hắn cũng thầm mến ta ba năm, chuyện này coi như không có gì vậy."
Tiêu Dung Ngư quay đầu đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt Trần Hán Thăng, các đường nét trên gương mặt rất rõ rệt, trong ánh mắt có thể nhìn ra được hắn có chút không đúng đắn cùng với đó là sự kiêu ngạo. Ở những năm cấp ba, Trần Hán Thăng luôn luôn là như vậy chỉ có điều hắn đối xử với Tiêu Dung Ngư vẫn có chuẩn mực cơ bản.
Trần Hán Thăng mải mê nhìn ngắm thành thị xung quanh nên không để ý đến hành động của Tiêu Dung Ngư. Đối với hắn nơi đây vừa xa lạ lại cũng rất đỗi quen thuộc, dần dần, ký ức về nơi này trong đầu hắn đang quay trở lại.
"Bao nhiêu năm qua đi, không nghĩ đến ca lại trở về đi, các em gái ở Tài Viện, mọi người cũng khỏe mạnh chứ?"
.........
Từ trạm xe Kiến Nghiệp đến thành đại học Giang Lăng trôi qua gần một tiếng đồng hồ, các sinh viên từ nơi khác trước đây đều chưa từng đi xe công cộng thời gian dài như thế. Trong quá trình di chuyển mọi người bị ảnh hưởng từ dao động của xe gần như muốn nôn. (thành đại học có thể nghĩ tương đương với làng đại học ở VN mình.)
Sau khi xuống xe, sắc mặt của Tiêu Dung Ngư cũng không tốt lắm, nàng cũng bị ảnh hưởng như bao người khác. Trần Hán Thăng nghĩ thầm mấy tên tài xế đúng là không có một chút thay đổi, xe công cộng nhưng tốc độ thì chạy ngang cả máy bay.
Đại học Đông Hải cùng học viên Kinh Tế Tài Chính cách nhau đúng một con đường rộng khoảng 30 mét, cho nên nói cả hai là hàng xóm cũng không sai.
"Chính là không mở miệng được làm cho nàng biết, ta nhất định sẽ che chở người, cũng đùa ngươi cười.........."
Lúc này, điện thoại di động của Tiêu Dung Ngư đột nhiên đổ chuông, Trần Hán Thăng nghe được lời bài hát liền rất thổn thức, năm 2000 đến năm 2010 thực sự là thời điểm phát triển cực thịnh của nhạc Hoa. Sự cạnh tranh liên miên không dứt dẫn đến ra đời các bài hát kinh điển khiến người nghe phải liên tục reply cực kỳ nhiều.
Có điều hắn cũng chỉ thổn thức, Trần Hán Thăng không cảm được âm nên không thể nào dính líu đến mảng âm nhạc.
Bên kia đầu dây là Cao Gia Lương, thằng ranh này sau khi đến trường còn không quên nữ thần nên cố ý gọi điện thoại để hỏi thăm.
Tiêu Dung Ngư cùng hắn nói vài câu khách sáo liền chuẩn bị cúp điện thoại, thế nhưng Cao Gia Lương ở phía bên kia vẫn kiên trì lặp đi lặp lại: "Phải cẩn thận chăm sóc tốt bản thân nha, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện ta liền đi tìm ngươi, chú ý đừng ra nắng cẩn thận đen da" những câu vô dụng như vậy.
Trần Hán Thăng đứng bên cạnh nghe được cũng cảm thấy phiền trong lòng, hắn đoạt lấy di động: "Con mẹ ngươi nói nhiều thật, lão tử sẽ chăm sóc cho Tiêu Dung Ngư thật tốt."
Nói xong hắn ngay lập tức cúp máy, tuy rằng Tiêu Dung Ngư cũng không muốn dính líu tới Cao Gia Lương nhưng mọi người vẫn còn tầng quan hệ là bạn học, lại nói Trần Hán Thăng còn chưa được sự đồng ý của mình mà đã cúp điện thoại.
"Ngươi tại sao có thể làm như vậy."
Tiêu Dung Ngư còn hi vọng cùng Trần Hán Thăng nói chuyện đạo lý.
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn mấy cái túi trên đất: "Ngươi có đi hay không, không đi ta liền tự về trường của mình."
Hành lý của nàng thật sự là rất nhiều, một cô gái khẳng định không thể nào di chuyển nổi, nàng trừng mắt nhìn Trần Hán Thăng vài lần, rốt cục liền tự mình thua trận.
"Tiểu Trần, chúng ta hòa thuận đi."
Trần Hán Thăng sửng sốt hỏi lại: "Hòa thuận là sao?"
"Chính là chúng ta giống như trước đây, có được hay không."
Tiêu Dung Ngư ủy ủy khuất khuất nói.
Trần Hán Thăng đột nhiên tỉnh ngộ, nghĩ thầm ngươi nghĩ tốt lắm, khi ta đó chính là tán tỉnh ngươi, khẳng định là đối xử rất tốt, hiện tại lại không có ý định này hà cớ gì tự làm khó dễ bản thân.
Bất quá hắn chỉ nghĩ trong đầu, miệng nói vẫn mang theo cảm giác bất cần đời: "Có thể nha, chỉ cần ngươi làm bạn gái của ta là được."
"Tiểu Trần, ta trước khi tốt nghiệp đại học không muốn....."
Tiêu Dung Ngư lại dùng lý do như cũ, nghe được Trần Hán Thăng lập tức cắt ngang: "OK, vậy từ bây giờ bắt đầu hai ta đừng nói chuyện, ta giúp ngươi xách hành lý đến ký túc xá, sau đó ta lại về trường."
Trần Hán Thăng đem các bao hành lý vác lên người rồi đi vào đại học Đông Hải. Thái độ hiện tại của hắn so với buổi trưa tại trạm xe liền tuyệt tình khiến cho Tiêu Dung Ngư muốn khóc.
Trần Hán Thăng đối với đại học Đông Hải hết sức quen thuộc, một đường dắt theo Tiêu Dung Ngư làm thủ tục nhập học hoàn thành nhanh gọn, Tiêu Dung Ngư yên lặng đi theo ở phía sau. Đến dưới ký túc xá nữ sinh Trần Hán Thăng cuối cùng dừng lại.
"Ta giúp ngươi xách hành lý chuyển vào ký túc liền coi như lời hứa của ta với chú Tiêu liền hoàn thành, miễn cho đến lúc đó cha ngươi mách với cha ta."
Tiêu Dung Ngư đang muốn nói gì, nhưng nhìn thấy Trần Hán Thăng "vô tình vô nghĩa cố ý gây sự" liền quệt mồm đi lên lầu.
"Cắt, còn đùa tiểu tính tình."
Trần Hán Thăng cười lạnh một tiếng.
Bởi vì đang trong giai đoạn báo danh nhập học, nên ký túc xá nữ bây giờ nam giới vẫn có thể ra vào, sau khi Trần Hán Thăng đăng ký xong, phát hiện Tiêu Dung Ngư chậm rì rì đi ở phía trước.
"Tiêu Dung Ngư."
Trần Hán Thăng hô một câu.
"Làm cái gì!"
Tiêu Dung Ngư dữ dằn quay mặt sang, nàng chuẩn bị dù cho Trần Hán Thăng nói cái gì cũng phải để cho hắn xin lỗi trước.
"Hướng ngươi đang đi là về phía nhà vệ sinh công cộng, ký túc xá ở chỗ bên này, ngu chết đi được."
Vừa nói Trần Hán Thăng vừa làm khuôn mặt ghét bỏ.
"A, a được được."
Tiêu Dung Ngư chỉ đành nuốt nước mắt trở về, yêu cầu xin lỗi cái gì cũng không dám mở miệng.
Đẩy ra cửa phòng 303 ký túc xá nữ sinh, ở trong đã có vài người vào ở, các nàng đều rất thân thiện, một bên giúp đỡ chuyển hành lý một bên giới thiệu bản thân.
"Ngươi là Tiêu Dung Ngư bạn trai sao?"
Một nữ sinh nhìn vào luôn luôn vui vẻ, cười lên liền lộ ra cái răng nanh nho nhỏ hỏi về Trần Hán Thăng.
Điều này cũng là vấn đề gây tò mò cho các bạn cùng phòng khác. Bởi vì mọi người ai cũng đều do người nhà đưa đến, chỉ có Tiêu Dung Ngư là do nam sinh đi cùng.
Trên cơ bản mà nói chỉ có yêu đương mới làm ra loại chuyện này.
Tiêu Dung Ngư vừa định phủ nhận, nàng là nghiêm túc đi học đại học không muốn ấn tượng đầu tiên liền là về vấn đề nam nữ.
Nào biết Trần Hán Thăng phản ứng liền càng kịch liệt, liên tục xua tay phân bua: "Đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm, ta là bạn học cấp ba của Tiêu Dung Ngư, cha nàng hôm nay có chút việc nên nhờ ta giúp đỡ một lát, chỉ vậy mà thôi."
Nhìn Trần Hán Thăng nghiêm túc giải bày, đột nhiên Tiêu Dung Ngư cảm thấy hơi chua xót trong lòng, nàng giả vờ cúi đầu thu dọn đồ đạc, vừa lắng nghe xem Trần Hán Thăng và các bạn cùng phòng nói chuyện.
"Vậy ngươi học ở trường nào"
Cô gái có răng nanh nhỏ tiếp tục hỏi.
"Ta ở học viện Kinh Tế Tài Chính đối diện." Trần Hán Thăng đáp.
Nghe được cái tên Tài Viện, một vài bạn cùng phòng liền mất đi hứng thú, Tài Viện so với Đông Đại kém xa rất nhiều, các nàng hiện tại suy nghĩ khá đơn giản, chỉ cần trong lời nói gây cho nàng ấn tượng nàng liền ấn tượng.
Răng nanh nhỏ không chút nào chú ý đến điểm này, nàng cười cười nói: "Ta tên Từ Chỉ Khê, là người Kiến Nghiệp, bạn học ngươi tên là gì?"
"Ta tên Trần Anh Tuấn."
Tuy rằng Từ Chỉ Khê là người ở Kiến Nghiệp nhưng khi nói chuyện Trần Hán Thăng không có chút luống cuống, còn thuận tiện trang bức.
"Nói đùa, làm gì có ai tên như thế."
Răng nanh nhỏ không tin, nàng quay sang hỏi thăm Tiêu Dung Ngư: "Dung Ngư, bạn học của ngươi tên gọi là gì nhỉ?"
"Hắn a, tên Trần Hán Thăng."
Tiêu Dung Ngư nguýt một cái nói rằng.
"Thật là biết lừa người."
Từ Chỉ Khê cao khoảng 1 mét 63, da dẻ trắng trẻo có chút hơi mập, đôi mắt to tròn khi nói chuyện đảo qua đảo lại. Bởi da dẻ rất trắng nên nhìn nàng trông như một củ ấu mới lột, khi nói chuyện liền lộ ra hai hàng răng gạo trông cực kỳ đáng yêu.
"Ta thật sự tên là như vậy."
Trần Hán Thăng trịnh trọng giải thích: "Hán Thăng và handsome trong tiếng âm cách đọc gần như nhau, mà handsome là anh tuấn nên ta gọi Trần Anh Tuấn cũng không sai."
"Ha ha ha."
Lần này liền không chỉ có Từ Chỉ Khê cười, ngay cả các bạn cùng phòng khác cũng cười theo, chỉ có điều Tiêu Dung Ngư trong lòng càng đắng chát, trước đây Trần Hán Thăng chỉ trêu ghẹo cho một mình mình vui vẻ.
"Bạn học Trần Anh Tuấn, ngươi nói chuyện khéo như thế, thành thật khai ra có phải đã quen rất nhiều người?" Từ Chỉ Khê cười hỏi.
Trần Hán Thăng lắc đầu nói: "Đến tầm tuổi ta, đã có rất ít người có thể làm cho ta động lòng."
Hắn liếc nhìn toàn bộ nữ sinh trong phòng tiếp tục nói: "Các ngươi là thứ 104, 105, 106, 107, 108 người."
"Phụt, thật biết lừa người."
Từ Chỉ Khê cười hai con mắt đều cong lên thành hình bán nguyệt, nữ sinh trong ký túc xá cũng vui vẻ nở nụ cười, ai được khen cũng đều rất vui vẻ.
Tiêu Dung Ngư thầm đếm trong lòng, trong phòng ký túc không nhiều không ít vừa vặn 5 người, Trần Hán Thăng là cố ý bỏ qua nàng.
Nhìn Trần Hán Thăng cùng bạn cùng phòng "cấu kết làm bậy", đột nhiên Tiêu Dung Ngư có cảm giác nam nhân của mình đi quá đà, thực sự làm nàng không nhịn được. Hít sâu một hơi, nàng có gắng giữ giọng nói của mình bình tĩnh hết mức có thể nói: "Hán Thăng, cảm tạ ngươi giúp ta chuyển hành lý, ngươi mau mau về trường báo danh đi."
Trần Hán Thăng liền gật gù đồng ý, hắn vốn cũng liền muốn đi rồi, nào ngờ lúc này Từ Chỉ Khê lại cầm một tờ giấy tiến đến: "Đây là điện thoại ký túc xá của chúng ta, bạn học Anh Tuấn lúc nào cần có thể gọi đến."
"Không cần."
Tiêu Dung Ngư liếc mắt nhìn, trực tiếp giúp Trần Hán Thăng từ chối: "Trần Hán Thăng gọi điện thoại chỉ có thể tìm ta, hắn còn biết số di động của ta là gì."
Lần này thật sự là có chút lúng túng, có thể thi được Đông Đại, cơ bản các nàng ai cũng kiêu ngạo.
Từ Chỉ Khê đảo con mắt một vòng liền trực tiếp tiến đến đem tờ giấy nhét vào trong tay Trần Hán Thăng. Sau đó liền vui vẻ rời đi.
Tiêu Dung Ngư nhìn nhìn Trần Hán Thăng, lúc này hai viền mắt nàng hơi ửng hồng.
Trần Hán Thăng trong lòng cười cười, phòng 303 này có chút thú vị.
.......