Cảng Thành cách Kiến Nghiệp khoảng 350km, vào năm 2002 nếu di chuyển bằng xe khách cũng phải hơn 5 giờ đồng hồ. Vừa lên xe, Trần Hán Thăng rất muốn ngủ một giấc thế nhưng người lần đầu lên đại học là Vương Tử Bác rất hưng phấn, từ lúc lên xe miệng chưa có một khắc nào dừng phát ra âm thanh.
"Tiểu Trần, nghe nói nữ sinh đại học so với nữ sinh cấp ba xinh đẹp hơn rất nhiều."
"Lên đại học tiếp xúc môi trường mới, người cũng phải thay đổi."
"Tiểu Trần, có phải học hành trên đại học rất dễ, so sánh với thời cấp ba thì không có áp lực mấy."
"Trên đại học chủ trương tính tự giác, đều là tự động học tập. Ở cấp ba cần phải ôn tập để thi lên đại học. Cả hai hình thức và phương thức học tập khác nhau."
"Tiểu Trần, vậy bây giờ chúng ta đến Kiến Nghiệp còn bao lâu nữa?"
Bất đắc dĩ mở mắt nhìn tên bạn thân mình: "Mẹ, còn chưa lên cao tốc, m liền không thể im lặng ngủ một giấc sao?"
"T cũng muốn ngủ, nhưng ngủ không được a."
Vương Tử Bác có chút oan ức: "Biết thế t liền bảo mẹ đi cùng, đều là m khuyên đừng để cho người lớn đi theo."
Trần Hán Thăng quay đầu không muốn để ý tới Vương Tử Bác nữa tránh phiền lòng. Chưa được bao giờ liền nghe thấy tiếng Tử Bác gọi: "Tiểu Trần, ngươi nhìn ra bên ngoài kìa."
"Lại làm sao nữa?"
"T nhìn thấy Tiêu Dung Ngư."
Trần Hán Thăng sửng sốt một chút: "Đâu, nàng ở nơi nào?"
"Đồ chó, vừa nhắc tới Tiêu Dung Ngư thì lại có tinh thần." Vương Tử Bác căm giận nói.
Nhìn ra phía ngoài, một chiếc Santana đang đậu gần trạm thu phí, một cô gái dáng người cao cao lại thon thả là Tiêu Dung Ngư, cạnh nàng là ông chú cảnh sát Trần Hán Thăng gặp mặt ở tiệm bánh bao lần trước.
"Hình như xe hỏng rồi." Vương Tử Bác nói
"Ừm."
Gật đầu đồng ý, nếu như vậy thì có lẽ ngày 2 tháng 9 Tiêu Dung Ngư mới có thể đến trường báo danh.
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng Tiêu Dung Ngư có chút hơi bất lực, thấy thế Trần Hán Thăng cũng chỉ nhún vai biểu thị mình cũng không có cách nào giúp.
Hơn nữa trong lòng hắn cũng không muốn đến bắt chuyện, hôm ở cửa hàng bánh bao lỡ miệng trêu Tiêu Dung Ngư suýt thì bị cha nàng bắt tại trận. Cha mẹ hai bên đều quen biết lẫn nhau, gặp mặt cũng có chút lúng túng.
Có điều người tính không bằng trời tính, không nghĩ ra tài xế xe khách lại là một tên nịnh nọt, hắn chủ động dừng xe bên cạnh, vẻ mặt tươi cười hỏi thăm: "Tiêu đội, xảy ra chuyện gì?"
Cha Tiêu Dung Ngư đưa mắt nhìn về phía tài xế, lau lau mồ hôi trên trán rồi nói rằng: "Mẹ chứ, hỏng lúc nào không hỏng, lại hỏng lúc đang đưa con lên đại học."
Trần Hán Thăng trong lòng mắng thầm tài xế nhiều chuyện vừa đem cơ thể giấu đi để tránh bị phát hiện, không nghĩ tới Vương Tử Bác ngồi cạnh cửa sổ lại chủ động hô: "Chào buổi sáng chú Tiêu."
"Chậc, lại thêm một tên."
Ẩn nấp không thành công, Trần Hán Thăng miễn cưỡng nặn nụ cười rồi nói theo: "Chú Tiêu, tiểu Tiêu, chào buổi sáng."
Ba của Tiêu Dung Ngư không quen biết Vương Tử Bác thế nhưng đối với Trần Hán THăng liền có ấn tượng rất sâu đậm, nghe được liền trả lời: "Tiểu Trần đúng không, hai ngày trước chú ở huyện chính phủ gặp cha con."
Tiêu Dung Ngư hai mắt trừng Trần Hán Thăng một chút, Trần Hán Thăng mặc niệm trong lòng cầu cho xe khách mau chóng rời đi, không nghĩ tới tài xế lại đề nghị: "Tiêu đội, không ấy để cho con gái ngài đi xe khách của ta là được rồi. Dù gì cũng là đi tới Kiến Nghiệp."
Hai đầu lông mày hơi chau lại, cha Tiêu Dung Ngư mục đích là muốn đưa con gái đến trường. Lần đầu tiên để con gái đi xa nhà có chút không an tâm ngoài ra hành lý mang theo cũng không ít.
Đúng lúc này một chiếc xe logo hình vương miện sáng bóng đang chậm rãi đi đến. Một người đàn ông đầu tóc chải vuốt bóng loáng có chút mập thò đầu ra thét to: "Anh Tiêu có chuyện gì thế, xe hỏng ư?"
Từ ghế lái phụ cũng đi ra một người quen, chính là Cao Gia Lương.
Bây giờ là thời điểm mà các sinh viên đại học đi báo dánh, tại tỉnh Tô Đông thành phố Kiến Nghiệp là nơi có nhiều trường đại học nhất, vì thế ngẫu nhiên gặp cũng rất là bình thường.
Cao Gia Lương giả bộ đi vài vòng xem xét chiếc Santana một chút. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác đang ở trên xe khách, mang chút trách cứ nói: "Hai cậu cũng thật là, mọi người đều là bạn học, cũng đều học đại học ở Kiến Nghiệp, mọi người có thể cùng đi với xe nhà chúng ta mà."
"Xe khách đông đúc chật chội, không khí còn không quá tốt, sau đó đến Kiến Nghiệp nhớ tới sớm một chút để chào hỏi nhau a."
Vờ vịt biểu lộ một Cao Gia Lương liền lộ ra mục đích thật sự của mình.
"Chú Tiêu, con cùng với Tiêu Dung Ngư là bạn học cấp ba. Năm nay thi đậu đại học Kiến Nghiệp Hàng Không Hàng Thiên, không ấy để cho bạn đi cùng nhà chúng ta, đảm bảo an toàn đưa đến tận nơi."
Cha Tiêu Dung Ngư kỳ thực là biết cha của Cao Gia Lương, vì Cảng Thành rất nhỏ, mọi người ngẩng đầu cúi đầu đều cũng có chút liên hệ.
Có điều bởi vì như thế, cha Tiêu càng thêm do dự, bản thân là cảnh sát, cha Cao Gia Lương là thương nhân mua bá đất.
Thẳng thắn mà nói thì cái ngành này không phải quá tốt lành, vì đó cha Tiêu Dung Ngư không muốn dính líu vào.
Ngược lại là Trần Triệu Quân nhân phẩm và tốt chất càng đáng giá tin tưởng hơn, con trai của hắn Trần Hán Thăng tuy có chút không đứng đắn, có điều hắn biết gia đình nhà Trần Hán Thăng như thế nào.
"Con gái a, giờ con muốn ngồi xe khách hay là đi chung xe với ông chủ Cao." Cha Tiêu Dung Ngư muốn nghe ý kiến của con gái mình.
"Dung Ngư......"
Cao Gia Lương ngữ khí mang theo chút khẩn cầu, thế nhưng vừa vặn Trần Hán Thăng quay đầu đi tránh liên can.
"Con muốn đi xe khách."
Trông thấy được thái độ hiện tại của Trần Hán Thăng nàng liền nhớ tới lúc trước hắn rất thân cận và rộng rãi, nàng liền giận hờn nói:
"Aizz"
Trong lòng thở dài một hơi, Trần Hán Thăng quay qua nói với Vương Tử Bác: "Trên xe bây giờ đã hết chỗ, lát nữa m lên đằng trước ngồi đi."
Đấy là chỗ gần tài xế bởi vì ảnh hưởng bởi góc độ nên chắc chắn sẽ rất nắng.
Vương Tử Bác cũng không ngốc, hắn đương nhiên từ chối: "Không đi!"
"Khá lắm."
Trần Hán Thăng rất thoải mái nói: "Thế lát nữa Tiêu Dung Ngư lên xe để nàng ngồi chỗ đó."
Vương Tử Bác hơi sửng sốt thầm nghĩ cha Tiêu Dung Ngư còn ở bên dưới nhìn đây này, hơn nữa chẳng lẽ thật sự để cho "tiểu cá trích nữ thần" da dẻ trắng nõn nà đi tắm nắng sao?
"Tại sao không phải là m?" Vương Tử Bác rốt cục cũng phản ứng lại.
"Ta bị say nắng, tắm nắng một lát liền muốn ói." Trần Hán Thăng cười hì hì nói.
Lúc này Tiêu Dung Ngư đã đi đến cửa xe khách, mông Trần Hán Thăng cũng không có ý định di động, rốt cục vẫn là Vương Tử Bác da mặt quá mỏng, do dự một lát cuối cùng vẫn nhấc hành lý chuyển chỗ, trong miệng còn thấp giọng mắng: "Đồ chó Trần Hán Thăng chỉ biết sai bảo ta!"
Vương Tử Bác nhường chỗ coi như tác thành cho Trần Hán Thăng cùng Tiêu Dung Ngư. Trần Hán Thăng xuống xe giúp Tiêu Dung Ngư di chuyển hành lý, cha Tiêu có chút không yên lòng bèn dặn dò: "Tiểu Trần, Tiểu Ngư Nhi nói rằng trường ngươi ở phía đối diện, trên đường đi nhớ quan tâm bạn học nha."
"Chú Tiêu yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc cho Dung Ngư của chúng ta thật tốt."
Trần Hán Thăng cố ý kích thích Tiêu ba.
Mi mắt giựt giựt, cha Tiêu Dung Ngư bỗng dưng có chút hối hận về quyết định này của mình.
.........
Cuối cùng xe khách cũng bắt đầu khởi động lại, chỉ là có chút khác biệt, hiện tại bên cạnh Trần Hán Thăng không phải là tên "to đen" Vương Tử Bác mà là một cô gái xinh đẹp tên Tiêu Dung Ngư.
Hắn vẫn là không nỡ để thằng bạn thân mình bị phơi nắng, chờ người bán vé đi đến lấy tiền, Trần Hán Thăng chỉ chỉ vào chỗ Vương Tử Bác ngồi rồi hỏi: "Chị gái, có thể cho hắn một miếng cho nắng được không."
Người bán vé là một phụ nữ đang trong giai đoạn mãn kinh, thẫn thờ ngẩng đầu lên nhìn một chút, khuôn mặt không chút biến hóa nói: "Biết rồi."
"Thế thì cảm ơn chị."
Khách khí cảm tạ một câu, sau đó liền nghe thấy mùi thơm từ trên người Tiêu Dung Ngư lan qua. Trần Hán Thăng quay đầu lại nhìn liền thấy Tiêu Dung Ngư hai mắt nhìn mình chằm chằm, lông mi dài chớp chớp như hai cây quạt, con mắt đẹp đẽ trong cực kỳ linh động.
"Buổi sáng hôm đó, sao ngươi lại nói lung tung?"
Vừa mở miệng Tiêu Dung Ngư liền chất vấn hắn.
"Nói lung tung chuyện gì, không biết, không nhớ nữa."
Trần Hán Thăng ngáp một cái: "Mấy ngày nay vẫn ở quê làm nông, hôm nay lại dậy sớm, bây giờ ta đi ngủ trước đây."
Tiêu Dung Ngư chỉ nghĩ Trần Hán Thăng không muốn nói chuyện, không nghĩ đến một lát sau nàng liền nghe thấy tiếng ngáy ngủ từ bên cạnh.
Nàng hơi sửng sốt, chắc là chưa từng nghĩ tới có nam sinh ngồi cạnh mình mà có thể đi ngủ.
"Đồ không có lương tâm."
Tiêu Dung Ngư cảm thấy có chút hơi ngứa răng, rất rất muốn dùng tay nhỏ đấm vào khuôn mặt đần thối của Trần Hán Thăng bên cạnh.
..........