Chương 7: Xem Sắc Mặt Của Ta Mà Làm

"Mẹ kiếp, không nghĩ tới đang ăn chùa thì gặp phải cha ruột người ta."

Về đến nhà không nhịn được Trần Hán Thăng chửi thầm vài câu. Hiện tại trong nhà, Trần Triệu Quân cùng Lương Mỹ Quyên đã đi làm, trong phòng bếp cực kỳ sạch sẽ cho thấy không có dấu hiệu sử dụng.

Mụ mụ đúng là ác thật, bảo không nấu đúng là không nấu cơm thật.

Trước tiên, Trần Hán Thăng tính vào nhà tắm tắm rửa sơ một lát cho mát mẻ, tắm xong thì ngủ một giấc đến trưa. Ở kiếp trước, hắn không có tý thời gian nào để thả lỏng bản thân. Từ lúc mở mắt thức dậy cho đến khi nhắm mắt đi ngủ thì đều là làm việc. Hiện tại vẫn còn chút thời gian nhàn rỗi, tất nhiên hắn phải tranh thủ tận hưởng.

Trần Hán Thăng nằm xuống ngủ một lát liền tới hơn 10 giờ rưỡi. Tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục làm cho hắn buộc phải tỉnh giấc.

Trong mơ, Trần Hán Thăng thấy mình còn đang ở năm 2019, vừa tỉnh dậy thì lại là một ngày hè đầy nắng vào năm 2002.

"Ai vậy?"

Trần Hán Thăng đi tới điện thoại, dựa lưng vào kệ bốc ống điện thoại lên nói.

"Ngươi mẹ!"

Truyền tới từ đầu dây bên kia là giọng nói của Lương Mỹ Quyên không có chút khách sáo nào với con trai mình: "Trưa nay nhà ta về thăm nhà bà ngoại, cùng nhau ăn bữa cơm. Mai mốt ngươi lên đại học liền không có thời gian về thăm ông bà. Hiện tại rảnh rỗi thì sau gặp mặt nhiều mấy lần."

"Biết rồi."

Trần Hán Thăng cúp điện thoại, ngơ ngác ngồi ở mép giường, vừa chờ bản thân tỉnh hẳn sau giấc ngủ, vừa lục lại ký ức về gia đình nhà ông bà ngoại.

Nghĩ đi nghĩ lại Trần Hán Thăng bỗng dưng bật cười: "F*k, sao lại giống như các tiểu thuyết đoạt xác thiếu niên cùng họ tên như này, lại còn phải trải qua khâu dung hợp ký ức nữa. Có điều đây là ta của 17 năm trước, thế này thuộc trường hợp gì đây."

...........

Gia đình ông bà ngoại của Trần Hán Thăng ở vùng quê, ông ngoại là giáo sư tiểu học, bà ngoại thì chăm lo việc nhà cửa thi thoảng thì trồng trọt một chút. Ông nội bà nội Trần Hán Thăng thì mất sớm cho nên hắn cùng với ông ngoại bà ngoại rất thân mật.

Đi khoảng nửa tiếng bằng xe buýt, cuối cùng Trần Hán Thăng cũng tới nhà ông bà ngoại. Khu này về sau biến thành nơi để khai thác còn hiện tại thì khắp nơi đều là cây xanh. Phía xa xa là ruộng lúa, gió của mùa hè thổi qua mang theo chút hơi nóng làm cho các bông lúa va sàn sạt vào nhau phát ra chuỗi âm thành "ào ào ào".

"Ông ngoại, bà ngoại, cho ta chút nước uống."

Như thường lệ, người chưa xuất hiện nhưng âm thanh đã đến trước. Mở cửa tiến vào trong nhà, nhìn lại ở đây cũng khá đông, nhà cậu cả, nhà cậu hai, nhà dì hai đều xuất hiện đủ. Cả bọn đang ngồi gặm dưa hấu.

"Nhìn nhìn, sinh viên đại học của nhà ta đến rồi."

Mợ hai cười cười nhìn hắn nói.

"Ha hả" nở nụ cười, nhà của cả hai cậu lẫn nhà dì hai tuy có con nhưng không có anh em họ nào thi lên được đại học. Ở thời đại này đa phần ai cũng thích được người khác nhớ tới mình với cái danh là "sinh viên đại học" nhưng Trần Hán Thăng thì không, hắn không thích được mọi người gọi như vậy thậm chí đối với cuộc sống trên đại học cũng không có hào hứng gì mấy.

Bốc một miếng dưa hấu bắt đầu gặm, nước dưa hấu chảy ra ướt cả hai tay nhưng hắn cũng không thèm để ý, nhìn thấy cảnh Trần Hán Thăng ăn, dì hai cười không ngớt: "Đã là sinh viên đại học sao ăn uống lại giống Trư Bát Giới thế này."

Dưới con mắt của mọi người hắn ăn liền tù tì mấy miếng dưa hấu, lau miệng, ợ một cái vang rõ to sau đó quay lên hỏi mọi người: "Bà ngoại đâu rồi?"

"Ở sân phơi lương thực." Ông ngoại đang hút thuốc bằng tẩu đáp lời hắn.

Thời tiết thì nóng như thiêu, bà ngoại thế mà không chịu nghỉ ngơi, đúng là bướng bỉnh thật. Thở dài một hơi, Trần Hán Thăng đứng lên nói: "Để ta đi xem sao."

"Đừng đi."

Cậu hai nói rằng: "Chúng ta cũng đã đi gọi mấy lần nhưng nàng không chịu vào, nói là không làm xong mớ lương thực kia liền không nỡ về."

"Đó là bởi vì không phải ta đi, có khi con trai không bằng cháu ngoại nha."

Trần Hán Thăng cười hì hì nói, nhặt một cái mũ rơm hơi rách từ mặt đất, không để ý mùi mồ hôi cùng xác lúa trên nón, hắn đội lên đầu rồi đi ra sân sau.

Sau khi Trần Hán Thăng rời đi, trong phòng bỗng hơi có chút im ắng, ông ngoại "xoạch xoạch" đánh thuốc lá rồi chậm rãi nói: "Con trai nhà lão tam tính cách rất được, sau này ra đời không sợ thua ai. Lại là sinh viên đại học, sau này nhất định sẽ phất lên."

Trong nhà thì Lương Mỹ Quyên đứng hàng thứ ba, nàng cùng mợ cả đúng chuẩn mẫu quan hệ chị dâu và em chồng. Nghe được cha vợ mình khen Hán Thăng nàng bũi môi đáp: "Uiz học tập chỉ khá một chút, toàn là học vẹt cả."

Ông ngoại cười cợt, gõ gõ tẩu thuốc nhưng không lên tiếng.

Cả đời hắn làm giáo sư, đánh giá và quan sát một học sinh hay người sẽ không chỉ dựa vào điểm số hay thành tích của họ. Trần Hán Thăng từ nhỏ đến lớn cái gì cũng đều làm rất tốt, không tị hiềm chuyện gì, tính cách cũng rất thoải mái rộng lượng, ngoài ra còn có chút ngang ngang cái gì đều không để ý, một người chỉ dựa vào học vẹt thì không giống như vậy.

Nơi phơi lúa là một khu đất trống ở trong thôn, mọi người hay xử lý cây lúa cùng phơi thóc ở đây. Trong cả khu chỉ có một người già chính là bà ngoại của Trần Hán Thăng nên rất dễ nhận ra.

"Bà ngoại." Trần Hán Thăng lớn tiếng kêu lên.

Nghe được âm thanh quen thuộc, nàng chầm chậm ngẩng đầu lên, thì ra là cháu ngoại của mình.

"Ai u, sao ngươi lại đến đây?"

Nàng thả cây chổi xuống mặt đất, nắm chặt tay Trần Hán Thăng. Quay qua giới thiệu cùng với những người khác: "Đây là cháu ngoại của ta, năm nay sẽ lên Kiến Nghiệp học đại học."

Mọi người ở thôn cũng rất ít khi gặp được sinh viên đại học, mọi người buông xuống công việc đang làm nhìn xem Trần Hán Thăng.

"Đây là con của Mỹ Quyên nha, con mắt cái mũi y đúc nàng."

"Lâu lắm rồi không gặp, thế mà giờ đã lên đại học rồi sao."

"Tuy lớn nhưng vẫn anh tuấn như hồi nhỏ nha."

.....

Người ở nông thôn đều rất thẳng thắn chất phác, khen người cũng thẳng thắn như vậy, Trần Hán Thăng ai khen cũng nhận, cười ha ha cùng người quen nói chuyện: "Thím khen ta lớn lên anh tuấn thế nhưng không thấy ngươi giới thiệu chị tiểu Ngọc cho ta nha."

Đúng dịp người trong cuộc cũng có mặt ở đó, nàng nguýt một cái rồi nói rằng: "Con gái ta đều ba tuổi, ngươi cũng không biết kêu dì ba sang nhà chúng ta cầu hôn."

Mọi người ở quê đa phần đều có chút quan hệ thân thích với nhau, bởi vì trong nhà Lương Mỹ Quyên đứng thứ ba, nên những người nhỏ hơn nàng một bối phận đều gọi là "dì ba". Trần Hán Thăng cười cười đáp: "Không sao không muộn lắm, ta chờ con gái chị lớn lên là được."

"Phi, nằm mơ đi."

Chị tiểu Ngọc có dáng người hơi tròn nhưng vẫn có nét đẹp riêng. Nghe được lời Trần Hán Thăng nàng đấm đấm hắn vài cái làm cho mọi người xung quanh đều ha hả nở nụ cười. Mọi người ở đây đều ưa thích phong cách nói chuyện như vầy.

Lúc này, Trần Hán Thăng mới quay đầu sang nói với bà ngoại rằng: "Trời nắng nóng như vầy, chúng ta về nhà thôi."

Lão thái lắc đầu: "Không được không được, còn chưa phơi xong đây này."

Hết cách, Trần Hán Thăng bèn lấy nông cụ từ tay bà ngoại: "Vậy ngoại ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, để ta làm."

"Ngươi không biết làm, đi về nhà xem TV đi."

Bà ngoại không yên tâm giao việc này cho hắn lắm. Với lại nàng cũng xót cho cháu ngoại mình.

"Được rồi được rồi, đều đã lớn tuổi sao lại bướng bỉnh như vậy."

Trần Hán Thăng nói thầm, sau đấy đeo găng tay vào bắt đầu cào lúa phơi thóc. Trần Hán Thăng không phải là loại chỉ biết ăn không biết làm. Trước đây cha hắn Trần Triệu Quân còn thường xuyên gợi ý kêu hắn về nhà ngoại làm phụ.

Lão thái thái thấy Trần Hán Thăng làm cũng không tệ, ngăn cản mấy lần không có hiệu quả bèn để mặc hắn làm rồi đi tới dưới tán cây ngồi hóng gió. Khoảng nửa tiếng sau, rốt cục Trần Hán Thăng cũng làm xong, cả người đầy mồ hôi. Cởi mũ rơm ra có thể nhìn thấy hơi nóng bốc lên.

Sau khi quay trở lại nhà, nhìn thấy Trần Triệu Quân cùng Lương Mỹ Quyên đã có mặt. Trông thấy con trai mình khổ cực, Lương Mỹ Quyên cực kỳ đau lòng, nàng bưng tới một thau nước nói với Trần Hán Thăng: "Lại đây rửa mặt, thằng nhóc con sau này đen đi thì đừng than khóc."

Cha hắn không để ý cho lắm, tay cầm quạt hai mắt híp híp nói: "Đen một tý trông càng khỏe mạnh."

Nhiều người thì bữa cơm cũng thêm náo nhiệt, nói từ chuyện nhà đến chuyện nước. Ăn cơm xong, bà ngoại lặng lẽ gọi Trần Hán Thăng xuống bếp, từ trong túi tiền móc ra một cục vải lụa, mở ra thì thấy là 10 tờ tiền mệnh giá 100 tệ.

"Bà ngoại ngươi làm gì?"

"Xuỵt."

Lão thái thái vội vàng nhìn lên nhà trên sợ có người nghe thấy: "Đừng để cho các cậu ngươi nghe thấy, tiền này cho ngươi lên Kiến Nghiệp mua chút đồ ăn."

"Tiền cha mẹ con còn không lấy, con không lấy tiền của ngoại đâu."

Trần Hán Thăng liền muốn quay đầu rời đi nhưng bị ngoại lôi kéo không cho đi. Không còn lựa chọn khác hắn bèn rút 1 tờ ở trong xấp tiền nói rằng: "100 là được, lấy lộc."

Đương nhiên, hắn cũng không lấy không, trước mấy ngày đi khai giảng Trần Hán Thăng vẫn ở quê phụ giúp nhà ngoại.

Chính thức báo danh là ngày 1 tháng 9. Tại trạm xe lửa ở Cảng Thành, Vương Tử Bác chờ mãi, đến khi thấy bóng dáng thằng bạn thân của mình hắn bèn oán giận nói: "Mấy ngày nay ta vẫn không liên lạc được cho ngươi, tên khốn đi chơi ở chỗ nào liền bỏ ta ở nhà."

Có điều sau khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Trần Hán Thăng, hắn không nhịn được cười lên: "Ngươi làm sao bây giờ còn đen hơn cả ta."

"Cười cái rắm, lát nữa xem thái độ của ta mà làm việc."

Mắng lại một câu Trần Hán Thăng nhanh chân bước đến xe khách chạy tuyến "Cảng Thành -- Kiến Nghiệp".

.....