Chương 6: Trêu Ghẹo Trong Tiệm Bánh Bao

5 giờ sáng tại Cảng Thành. Lúc này trời vẫn còn đang tờ mờ sáng, Trần Hán Thăng lúc này đã thức dậy, hai mắt mở to thất thần nhìn trần nhà. Vốn nghĩ ngủ một giấc liền có thể quay trở lại năm 2019, kết quả vừa mở mắt dậy nhìn thấy bộ truyện tranh ở đầu giường hắn liền cảm thấy tuyệt vọng.

"Xem ra thật sự phải ở lại đây."

Thở dài một hơi, hắn bắt đầu đi đánh răng rửa mặt. Nghe được bên ngoài không còn im lặng nữa, Lương Mỹ Quyên thức dậy nhìn ra thì thấy là con trai của mình: "Ui chao, sao hôm nay Trần công tử dậy sớm thế?"

"Mẹ, con đói."

Trần Hán Thăng vỗ vỗ cái bụng rồi đáp.

"Thì ra là do đói bụng nên mới dậy."

Từ nhỏ đến lớn, Lương Mỹ Quyên đều không có thói quen chiều chuộng đứa con này: "Đói bụng thì tự mình đi mua đồ ăn sáng, không cần mua cho chúng ta, ta với cha ngươi ăn ở nhà ăn công ty, bây giờ chỉ muốn ngủ thê một lát."

Nói xong Lương Mỹ Quyên liền quay đầu trở về phòng ngủ, sợ bị Trần Hán Thăng làm ồ, nàng liền "xoạch" khóa luôn cửa phòng của mình.

Trần Hán Thăng cạn lời, mẹ hắn miệng lúc nào cũng phê bình phong cách giáo dục của cha nhưng trong vô thức vẫn áp dụng rất triệu để.

Hai năm trước khi mà Trần Hán Thăng còn đang học lớp mười, trong lúc tán dóc với người nhà bên mẹ đẻ của mình, Lương Mỹ Quyên đã từng kiêu ngạo mà nói cho dù hiện tại nàng và Trần Triệu Quân đột nhiên bị tan nạn giao thông thì Trần Hán Thăng cũng không chết đói được. Lúc đấy Trần Hán Thăng đã được 15 tuổi.

Nghe được lời đấy, bà ngoại của Trần Hán Thăng tức giận chửi con gái mình, tuyên bố với nhà hắn nếu không thể nuôi được liền đưa đây để nàng nuôi.

Nhìn thấy mẹ ruột thân yêu không thèm để ý mình, hắn bèn một mình rời khỏi tòa nhà đi kiếm cái gì bỏ bụng. Trời còn khá sớm nên trên phố chẳng có ai, chỉ có lác đác vài nhà bán đồ ăn sáng mở tiệm. Sương sớm vẫn còn chưa tan hẳn, nhìn cả con phố giống như bị bao vây bởi một tấm lụa mỏng. Sương bám vào trên da khiến hắn cảm thấy mát mẻ cùng cảm giác sảng khoái lên đến tận óc.

"Bánh quẩy mùi rất thơm"

"Bánh trứng gà vẫn không tệ lắm"

"Bánh bao vừa ra lò vẫn còn đang nóng hổi"

.......

Một đường nhìn nhìn, bụng Trần Hán Thăng cũng bị mùi thơm xung quanh làm cho réo rắt lên. Ông chủ quầy bán bánh trứng gà trông thấy có khách hàng đang đứng xa xa bèn hô lớn: "Chàng trai, vào mua ủng hộ một cái đi."

"oke con dê."

Trần Hán Thăng hai chân bước vội đến, chuẩn bị mua bánh thì chợt nhớ đến hiện tại là năm 2002. Điện thoại di động không có thì làm sao thanh toán tiền đây a?

"Lừa con a."

Bởi vì Lương Mỹ Quyên quên cho hắn tiền ăn, có chút tiếc nuối nhưng Trần Hán Thăng chỉ đành bỏ qua quầy bán bánh trứng gà, hắn cũng rất muốn kêu ông chủ ghi nợ nhưng mà mở hàng thế thì chắc chắn ông chủ quầy sẽ không vui vẻ mấy.

Nghĩ lại đúng là trò cười, hắn - Trần Hán Thăng, tài sản mấy ngàn vạn sau khi trùng sinh lại không có tiền để ăn một bữa sáng. Có điều hắn cũng không ngại, cảm thấy cần nhớ lại cần làm quen mọi thứ của Cảng Thành 17 năm trước Hán Thăng liền dạo theo dọc bờ sông quanh tỉnh.

Đi mãi đi mãi cuối cùng hắn dừng lại ở công viên Sông Cầu.

Tại công viên, nhìn quanh đã có kha khá các bác trai bác gái đang tập thể thao. Dự định ngồi một lát liền về nhà, hắn bỗng thấy bóng dáng ai trông khá quen.

Thì ra là Tiêu Dung Ngư.

Nàng đang chạy bộ vào lúc sáng sớm, hôm nay mặc một bộ đồ thể thao ngắn, lộ ra cặp chân trắng dài, chiếc áo bó màu đen càng làm cho các đường cong trên cơ thể nàng thêm hoàn mỹ. Bộ ngực theo nhịp chạy cũng nhẹ nhàng lên xuống khiến cho Trần Hán Thăng máu bỗng chốc lưu thông nhanh hơn.

"Tiêu Dung Ngư"

Trần Hán Thăng ngồi trên ghế đá phất tay chào hỏi.

Nghe được có người gọi tên mình, Tiêu Dung Ngư theo thói quen quay mặt nhìn về hướng phát ra âm thanh. Thấy được Trần Hán Thăng đang ngồi trên ghế đá, nàng cực kỳ ngạc nhiên. Tính ra bây giờ cũng mới khoảng 6 giờ rưỡi, thông thường giờ này hắn vẫn còn đang ngủ nướng mới đúng, hôm nay tại sao lại ở chỗ này đây?

Trừ phi là......

Cảm giác như đã tìm ra được chân tướng của sự thật, Tiêu Dung Ngư xoa xoa cái mũi lúc này đang óng ánh mồ hôi. Do dự một lát nàng vẫn quyết định nói ra: "Tiểu Trần, ta biết cảm xúc của ngươi như thế nào. Nhưng mà thật sự ta không muốn nói chuyện yêu đương ở trong đại học."

"Cái quái gì?"

Trần Hán Thăng giật mình nhìn Tiêu Dung Ngư, nghĩ thầm phải chăng nàng có bệnh khi không sáng sớm lại nói về vấn đề yêu đương.

Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Hán Thăng, không có lựa chọn khác nàng bèn nói: "Không phải ngươi ở đây là vì cố ý chờ ta. Cho nên sáng sớm mới xuất hiện ở đây?"

Trần Hán Thăng nghe được liền sửng sốt.

"Còn nữa."

"Ngày hôm qua ngươi vì muốn ta chú ý liền làm bộ như không quen biết ta đúng không?"

"Hán Thăng, ngươi không cần phải làm như vậy, thực sự hiện tại ta không muốn cùng ai yêu nhau, ta chỉ muốn an ổn học tập và nhanh chóng tốt nghiệp đại học."

Tiêu Dung Ngư nghiêm túc nói với thái độ thành khẩn.

Trần Hán Thăng không trả lời, khó khăn nuốt ực một cái.

"Không lên tiếng, ta nói đúng rồi phải không?"

Hai mắt Tiêu Dung Ngư trong suốt như một dòng suối, khẽ chớp như làn sóng nhịp nhàng chuyển động, trong đó có thể nhìn thấy được sự tự tin của nàng.

Ngơ ngác nhìn một lát, Trần Hán Thăng bèn gật đầu thừa nhận: "Ngươi thật sự quá thông minh."

"Hay là như vậy, hai ta vừa ăn sáng vừa nói về chuyện này, ta mời."

Trên người không một xu dính túi Trần Hán Thăng vẫn đưa ra lời mời.

Quả không ngoài dự đoán, Tiêu Dung Ngư lắc đầu một cái: "Vẫn là để ta mời, lúc đi học ngươi quan tâm chăm sóc ta khá nhiều."

"Được rồi, vậy cứ như ý ngươi đi."

Thoải mái lựa chọn xuôi theo Tiêu Dung Ngư, hắn còn không quên đề nghị: "Trước cửa cục công an có một tiệm bán bánh bao rất ngon, thêm ly sữa đậu nành cùng đậu rán thì tuyệt, nghĩ lại thôi cũng đã thèm."

"Chúng ta đến đó ăn đi."

Trần Hán Thăng hưng phấn nói.

Tốc độ lật mặt của Trần Hán Thăng quá nhanh làm cho nàng không kịp thích ứng. Khuôn mặt nàng hơi có chút mơ hồ cảm giác Hán Thăng thích thú với bữa sáng hơn là các việc khác, nàng chỉ đành ngơ ngác gật đầu.

Tiệm bánh bao này kinh doanh vẫn rất tốt, ở kiếp trước Trần Hán Thăng thường xuyên đến nơi này ăn. Vì gần cục công an nên dễ dàng nhìn thấy các cảnh sát mặc đồng phục ra vào liên tục. Vừa đến liền có người cất lời chào với Tiêu Dung Ngư: "Tiêu Ngư Nhi đang ăn à."

Nói xong, bọn họ còn liếc mắt sang nhìn cái tên đang cắm mặt vào ăn ở gần nàng.

Tiêu Dung Ngư khẩu phần ăn rất ít, đa phần đều là ngồi nhìn Trần Hán Thăng ăn, miệng nhỏ mấp máy muốn nói gì đó nhưng mãi không thể cất thành lời.

"Vẫn là quá trẻ tuổi a."

Làm bộ như không nhìn thấy nhanh chóng nhai nuốt mấy cái bánh bao cuối, xong nhìn xuống bụng mình tự nói: "Ngươi sau này cũng không được nhậu nhẹt ăn uống vô độ, lỡ như không cẩn thận liền béo phì làm sao bây giờ?"

Nhìn Trần Hán Thăng đang tự lẩm bẩm, Tiêu Dung Ngư cảm thấy rất thú vị, sau đó hỏi: "Ăn no chưa?"

"No rồi, cảm ơn ngươi đã mời, ta đi về nhà."

Ngậm tăm ở trong miệng, hắn đong đưa cơ thể đi ra khỏi cửa hàng bánh bao.

Ông chủ hai mắt dõi theo hắn như đang đợi hắn trả tiền, thế nhưng Hán Thăng làm gì có xu nào, hắn quay đầu lại nhìn nhìn Tiêu Dung Ngư đang ở phía sau buộc tóc.

Dù sao nàng cũng không nghe thấy hắn liền mở miệng đùa một câu: "Đợi tý, bạn gái của ta trả."

Cùng lúc đó, bên ngoài bước vào một cái cảnh sát đeo cảnh đốc cấp 2 quân hàm cũng vừa vặn nghe được câu đấy.

"Trông khá quen, chắc là bạn của ba mẹ."

Trần Hán Thăng cùng hắn hai mắt nhìn nhau, ngặt nỗi hắn không nhớ ra tên chỉ có thể gật đầu thay cho lời chào.

Có điều khi đang đứng đợi ở bên ngoài, Trần Hán Thăng nhìn thấy tên cảnh sát đó đang giúp Tiêu Dung Ngư lau mồ hôi trên mặt, trông cực kỳ thân mật. Ngay bên cạnh là ông chủ tiệm bánh bao vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ vào hắn.

"Chết."

Đột nhiên hiểu thấu, vội vàng phun ra cây tăm, hắn hướng vào trong la lớn: "Tiểu Tiêu, trong nhà ta có chút việc nên đi về trước đây."

Không kịp nghe Tiêu Dung Ngư nói gì, Trần Hán Thăng hai chân vội vàng đi về nhà.