Chương 5: Nhà Họ Ngô Có Con Vừa Trưởng Thành

Vẫn là khu phố ngày nào, vẫn là cái kia tòa nhà, ngay cả cái đèn đường chập chờn cũng không có chút thay đổi gì. Đứng trước cửa nhà, vốn định gõ cửa nhẹ nhàng thế nhưng khi Trần Hán Thăng vung tay lên thì kết quả lại thành mớ âm thanh "Đùng đùng", miệng còn la lên: "Mẹ, con đã về."

Kẽo kẹt.

Cánh cửa gỗ bên trong chậm rãi mở ra, một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng trước ánh nhìn của Trần Hán Thăng. Tay mở cửa nhưng miệng cũng không chút im lặng, vừa mở cửa nàng vừa mắng: "Ồn ào cái gì, cả tòa nhà đều nghe thấy tiếng của ngươi. Lớn như vậy đi ra ngoài cũng không biết cầm theo chìa khóa."

"Vẫn là phương pháp mở cửa quen thuộc, vẫn là cảm giác thân quen a." Trần Hán Thăng trong lòng thầm nghĩ.

Các hiện vật xung quanh đều có khả năng lưu trữ ký ức. Ví dụ như khi sét đánh vào buổi tối, nhân viên trực ở Cố Cung thường thường nhìn thấy cung nữ đi đi lại lại ở gần bức tường đỏ. Có người giải thích rằng trước đây vào lúc sét đánh, từ trường đem hình ảnh lúc đó lưu lại ở bên trong bức tường.

Ban đầu còn có chút hơi thấp thỏm nhưng khi nghe mẹ mở miệng, "Vụt" phát liền kéo hắn từ 17 năm trước ngay lập tức quay về, phong cách của gia đình vẫn không có chút gì thay đổi.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của mẹ, Trần Hán Thăng cũng không cảm thấy khó chịu gì, thấy ở trong phòng khách quá nóng nực, hắn bèn lật lên sofa tìm điều khiển: "Nóng như thế cũng không biết mở máy điều hòa không khí, cha ta đâu rồi mẹ?"

Lương Mỹ Quyên ôm quả dưa hấu lạnh trong tủ lạnh đi tới vừa nói: "Vừa tới nhà liền mở máy điều hòa không khí, cha ngươi hắn còn chưa tan ca."

Nhìn thấy dưa hấu lạnh, Trần Hán Thăng ha hả cười: "Thương ta nhất vẫn là mẹ ruột nha."

"Cũng chỉ biết nói miệng."

Nhìn thấy con trai lớn lên khỏe mạnh, trong nội tâm kỳ thực nàng rất hài lòng chỉ là giọng nói vẫn giả bộ nghiêm khắc như cũ: "Thư thông báo trúng tuyển ở đâu?"

Trần Hán Thăng đem phong thư chưa giấy thông báo trúng tuyển tùy ý vứt lên bàn cơm: "Ở đây."

"Ngươi muốn chết a!"

Lương Mỹ Quyên vội vàng nhặt phong thư lên, xem kỹ càng phong thư vẫn sạch sẽ không có dính nước dưa hấu nàng liền dùng tay đánh Trần Hán Thăng một cái: "Thằng nhóc con, còn muốn đi học đại học hay không hả."

Lương Mỹ Quyên cẩn thận từng li từng tí xé phong thư lấy ra giấy thông báo trúng tuyển. Nhìn tờ giấy trúng tuyển màu đỏ in chữ "Bạn Trần Hán Thăng đã trúng tuyển, mời bạn vào "Công cộng quản lý chuyên nghiệp" học tập. Vui lòng cầm thư thông báo này đến trường vào ngày 1 tháng 9 năm 2022 để xác nhận." Đọc được những gì chữ này, khuôn mặt nàng không giấu nổi sự hớn hở.

Tuy rằng năm 1999 các đại học trong nước tăng số lượng chiêu sinh, nhưng trước khi sức ảnh hưởng không còn quá lớn, giá trị cùng với tên tuổi của sinh viên học đại học còn có thể gây nên sức ảnh hưởng một thời gian dài. Thời điểm đấy, sinh viên đại học là một cái gì đó rất vinh dự.

Đặc biệt là khi trong nhà mẹ ruột của Lương Mỹ Quyên các con cháu không có ai có thể thi lên đại học. Con trai của nàng tuy hằng ngày có chút cứng đầu nhưng học tập vẫn rất ổn định.

Tuy rằng chỉ là trường hạng hai, nhưng sau này có thể thi lên nghiên cứu sinh mà.

Trong lúc Lương Mỹ Quyên còn đang suy nghĩ, con trai nàng đã xử lý xong nửa quả dưa hấu. Trần Hán Thăng vỗ vỗ cái bụng có hơi căng liền đi vào phòng tắm. Đến lúc này Lương Mỹ Quyên mới kịp phản ứng lại: "Trước hết đợi 10 phút để cho nước nóng, bằng không tắm sẽ bị cảm lạnh."

Hiện tại trong nhà đã lắp máy nước nóng bằng năng lượng mặt trời, trước khi tắm rửa liền đợi một lát cho nước nóng rồi mới tắm. Không nghe lời mẹ dặn, Trần Hán Thăng cầm lấy quần áo liền đi vào phòng tắm: "Trời nóng như vậy, tất nhiên là tắm bằng nước lạnh mới sướng."

"Tiểu tử thúi!"

Không thể khuyên được Trần Hán Thăng, nàng liền mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Cầm thư thông báo trúng tuyển nhìn kỹ lại, đột nhiên nàng cảm giác có chút nhẹ nhõm thoải mái như được giải thoát.

Nuôi dưỡng một đứa bé từ lúc mang thai đến tận khi học đại học là chuyện không dễ. Dù là trên mặt kinh tế vật chất hay là tinh thần đều phải trả giá và hi sinh rất lớn.

"Thêm bốn năm trên đại học nữa, mình cùng cha hắn có thể thoải mái không lo nữa. Sau đấy liền chăm cháu, đời này chỉ cần như vậy là đủ."

Đây chính là ước mơ của Lương Mỹ Quyên nói riêng và là của đại đa số các phụ nữ trung niên tại Cảnh Thành nói chung. Các nàng đều là những người cầu mong có một cuộc sống ổn định bình thản.

........

Dòng nước lạnh được hắn liên tục xối lên người, quay đầu nhìn vào trong gương. Bản thân Trần Hán Thăng hiện tải tuổi trẻ đầy khỏe mạnh, sức sống tràn đầy. Nhắm mắt lại là một khuôn mặt 18 tuổi. Mở mắt ra, nhìn vào đó ta có thể thấy được ánh mắt hắn hơi thâm thúy không nên có ở độ tuổi hiện tại, tạo nên sự tương phản đối lập đầy thú vị.

Đột nhiên, Trần Hán Thăng vươn ngón tay đâm mạnh vào gương nói rằng: "Nếu đã cho ta sống lại, vậy ta phải làm một chút gì đó to lớn, tuy phát triển bình thường thì sau này ta tiền cũng không thiếu thế nhưng nó hơi chán."

Cùng lúc đó, Trần Hán Thăng nghe được tiếng cửa sắt vang lên. Hắn thu lại vẻ mặt nghiêm túc, mặc áo sơ mi ở nhà và quần ngắn. Hiên ngang đi ra cửa hô lên: "Lão Trần đã về rồi!"

Trong phòng khách đứng đấy là một người đàn ông trung niên. Nhìn qua vẫn còn rất đẹp trai cùng kiên cường, đúng chuẩn trụ cột gia đình. Hắn cùng Trần Hán Thăng gương mặt khá giống nhau, khoảng sáu mươi phần trăm.

Người đàn ông đấy tên Trần Triệu Quân, là cha của Trần Hán Thăng. Tuy rằng trên diện mạo có vài phần giống nhau nhưng tính cách lại một trời một vực.

Trần Triệu Quân rất ít nói, Lương Mỹ Quyên thường thường ví hắn "Nửa ngày đánh không ra một cái rắm", thế nhưng con trai của họ đầu óc khá linh hoạt, phong cách làm việc cũng không đặt nặng vấn đề quy củ.

Vì lẽ đó, khi nghe con trai độc nhất của mình cất lời chào, Trần Triệu Quân cũng chỉ nhàn nhạt trả lời một tiếng "Ừ". Có điều chú ý thấy trên lưng Trần Hán Thăng còn có hạt nước do vừa tắm xong, Trần Triệu Quân yên lặng đi tới phòng khách cầm lên điều khiển máy điều hòa không khí chỉnh nhiệt độ tăng cao.

Trần Hán Thăng còn chưa kịp cùng lão cha nói chuyện, Lương Mỹ Quyên đã móc được bao thuốc lá từ trong cái quần đã thay ra của hắn khi tắm vứt lên bàn: "Khá lắm Trần Hán Thăng, dạo này còn học hút thuốc?"

Gói thuốc Hồng Kim Lăng này là lúc nãy Trần Hán Thăng từ chỗ giáo viên chủ nhiệm cầm lấy. Ban nãy quên giấu đi kết quả hiện tại bị Lương Mỹ Quyên tìm thấy.

Vẻ mặt Trần Hán Thăng không có gì thay đổi, bình tĩnh trả lời: "Đây là lão Từ cố gắng đưa cho ta, bảo là thi đại học kết quả không được như mong muốn nên đưa cho gói thuốc lá để an ủi."

"Đánh rắm!"

Lương Mỹ Quyên căn bản không tin tưởng được: "Đời nào có giáo viên chủ nhiệm cho học sinh của mình thuốc lá. Trần Triệu Quân đứa con trai này của ngươi ngươi có còn muốn quản hay là không."

Trần Triệu Quân thật tình không muốn liên quan đến "chiến tranh" giữa hai mẹ con, đang định lặng lẽ đi về phòng ngủ thế nhưng Lương Mỹ Quyên không có quên đi hắn.

Lão Trần nhìn qua một chút con trai, thấy hắn không quá để ý, bên cạnh vợ thì đang tức giận. Cuối cùng hắn quyết định đứng về phe của vợ.

"Hiện tại hút thuốc quá sớm, cho dù sau này cần dùng trong vấn đề giao tiếp, chí ít cũng chờ đến lúc chính thức lên trên đại học. Gói thuốc lá này tạm thời ta cất lấy."

Trần Triệu Quân vừa nói vừa cất gói thuốc vào trong túi, Trần Hán Thăng nghĩ thầm qua qua lại lại rốt cuộc vẫn là lão Trần vẫn là người thắng lợi. Có điều nghĩ lại, chính mình xuyên về quá khứ, không cầm thứ gì ra mắt người nhà đúng là hơi kỳ.

Thôi kệ, gói thuốc lá này coi như là quà gặp mặt.

Trần Hán Thăng hào phóng suy nghĩ. Lúc sau cả nhà quây quần cùng nhau ăn cơm, trên bàn ăn Lương Mỹ Quyên vừa ăn vừa bàn bạc với Trần Triệu Quân: "Cha nó nhớ xin nghỉ phép, đến ngày cả nhà chúng ta cùng nhau đi tới trường đại học của Hán Thăng."

Trần Triệu Quân gật đầu, Trần Hán Thăng lắc đầu.

"Ta đi một mình là được, hai người nên đi làm vẫn là đi làm."

Lương Mỹ Quyên trừng mắt nhìn hắn: "Hơn mấy trăm cây số, còn nữa, tiền học phí hơn mấy ngàn khối đây!"

"Con giữ được." Trần Hán Thăng nói.

Nói đùa, ngày trước Trần Hán Thăng đều không cho cha mẹ cùng hắn đi báo danh, bây giờ sẽ càng không. Chỉ là vào năm 2022 tiền học phí đều nộp tiền mặt, lúc đấy trong người giữ mấy ngàn khối ngồi trên xe khách trong lòng hắn kỳ thực cũng rất hồi hộp.

"Mặt khác."

Dừng lại một chút rồi nói rằng: "Nếu không phải nhà chúng ta điều kiện không thích hợp vay tiền trợ giúp học tập, ta cũng không muốn làm giấy tờ giả để chiếm đồ của nhà nước, bằng không ta liền đi vay tiền trợ cấp."

"Nằm mơ!"

Để đũa xuống bàn, Lương Mỹ Quyên nói: "Nhà chúng ta tuy rằng không giàu có, thế nhưng cho ngươi lên đại học vẫn được, ngươi không phép làm cái gì cho lão nương bận tâm, đường đường chính chính học tập là được."

Hiểu con không ai khác bằng mẹ, Lương Mỹ Quyên rất hiểu con trai mình. Trong đầu suy nghĩ rất nhiều thứ lung tung lại còn không bị ai khống chế.

Trần Hán Thăng căn bản là không nghe, tự nói: "Nói chung mọi thứ ta đều suy nghĩ kỹ càng, ngoại trừ học kỳ đầu tiên cần chu cấp, sau đó ta cũng không muốn tiền học phí và tiền sinh hoạt từ hai người, chính ta sẽ suy nghĩ đi làm kiếm tiền."

"Ngươi dám!"

Lương Mỹ Quyên đôi mày liễu dựng thẳng.

"Có cái gì không dám!"

Trần Hán Thăng mạnh miệng đáp/

"Trần Triệu Quân, ngươi nói một chút suy nghĩ của ngươi."

Vẫn y như cũ, mỗi khi hai mẹ con có bất đồng quan điểm. Lần nào lão Trần cũng là người làm trọng tài, thói quen này đến tận sau vẫn còn tiếp được kéo dài.

Nghiêm túc suy nghĩ một hồi, Trần Triệu Quân bình tĩnh cất lời: "Hán Thăng là nam nhân, muốn phát triển sự nghiệp một lần vẫn là có thể, thế nhưng không được lơ là học tập."

Nhìn thấy lần này Trần Triệu Quân đứng về phía Trần Hán Thăng, Lương Mỹ Quyên không vui: "Hắn khi còn nhỏ ngoan biết bao nhiêu, tại ngươi nói muốn bồi dưỡng con cái sớm độc lập, tập cho con cứng cỏi, cho hắn có ý thức chịu trách nhiệm vì vậy mỗi lần đều cho hắn thả tay đi làm một ít chuyện kỳ lạ. Đến cuối cùng, ngay cả ta là mẹ hắn, nói hắn đều không nghe."

Có điều gia đình là theo hình thức dân chủ, bỏ phiếu kết quả 2-1 xem như Trần Hán Thăng thông qua được hai vấn đề là "Tự mình đi báo danh" cùng với "Đi làm kiếm tiền". Đến khi đi ngủ Lương Mỹ Quyên còn rầu rĩ không vui

Hết cách, Trần Triệu Quân đành phải an ủi vợ mình: "Trong học tập Hán Thăng nhà mình không phải quá xuất sắc, thế nhưng ngươi chú ý quan sát thử, khả năng làm việc cùng với tình thương mạnh hơn rất nhiều so với bạn bè đồng trang lứa. Có các điều này, khi ra xã hội hắn sẽ thể hiện ngày càng rõ rệt."

Ở kiếp trước, sau khi vừa tốt nghiệp đại học, Trần Hán Thăng liền bắt đầu quá trình gây dựng sự nghiệp. Khi bại khi thắng, trải qua nhiều lần thất bại cuối cùng vẫn là thành công. Trong quá trình này, sự kiên cường và cách kết giao xây dựng các mối quan hệ đóng vai trò rất lớn. Tất cả là do lão Trần hết sức bồi dưỡng hắn những tính cách này.

"Thằng nhóc con, không nghĩ tới hắn cũng bắt đầu hiểu chuyện."

Lương Mỹ Quyên tự lẩm bẩm.

Lão Trần cười ha ha: "Nhà ta có con trai vừa trưởng thành."