Cảng Thành là một tỉnh nhỏ cho nên mọi người ở đây sinh hoạt rất chậm rãi. Vào thời điểm tan việc, mọi người tụ tập theo từng tốp năm tốp ba chạy xe đạp vừa đi vừa nói ríu rít. Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác thả chậm bước chân đi dạo trong hoàng hôn. Ánh nắng của mặt trời đang lặn rọi vào làm cho bóng của cả hai kéo dài trên mặt đất.
Vừa đi vừa ngắm cảnh vật xung quanh làm Trần Hán Thăng thấy rất thú vị bởi vì khoảng mười năm sau một số nhà cửa bên đường sẽ bị thay thế. Cho nên khi nhìn lại làm hắn cảm thấy mọi thứ như là giấc mộng.
Đang ngắm cảnh dạo phố, bỗng sau lưng truyền đến một tiếng leng keng. Quay đầu lại nhìn, Trần Hán Thăng mắng thầm trong bụng: "Ngày đầu tiên sau khi sống lại, thế quái nào liên tục gặp phải bọn họ."
Dù là rời khỏi trường học trước nhưng vì dạo phố ngắm cảnh nên tốc độ của hắn lẫn Vương Tử Bác đều rất chậm. Không tốn quá nhiều thời gian liền bị Tiêu Dung Ngư và mọi người bắt kịp.
Vương Tử Bác vẫy tay chào hỏi, còn hắn thấy hơi phiền nên giả bộ mắt điếc tai ngơ quay đầu đi tiếp. Chỉ là Tiêu Dung Ngư lại gọi bọn hắn lại.
"Trần Hán Thăng, Vương Tử Bác, trong sổ lưu bút của ta chỉ có hai người là chưa ghi."
Dừng xe sau đó Tiêu Dung Ngư lấy ra một quyển sổ tay có bìa cứng đưa cho bọn họ: "Hai người xem xem viết chút gì đó cũng được, coi như là kỷ niệm."
Lúc này một chân Tiêu Dung Ngư chống trên đất, vô tình lộ ra vừa trắng vừa thon bắp đùi cùng chân làm cho những nam sinh xung quanh ngại ngùng quay đầu đi.
Ban đầu Trần Hán Thăng đều không hứng thú mấy, chỉ là khi thấy quang cảnh như vậy liền làm cho linh hồn của ông chú trong hắn bị hấp dẫn. Bắt đầu từ bắp chân trắng như ngà voi lên đến chiếc eo thon lên nữa là bả vai trắng mịn cùng khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.
Khi Tiêu Dung Ngư, hai lúm đồng tiền bên má như có như không, thật sự là xinh đẹp rất đáng để thưởng thức.
"Trần Hán Thăng, viết lưu bút thì viết lưu bút, con mắt của người đang nhìn cái gì vậy !"
Cao Gia Lương cũng nằm trong tốp những nam sinh dời ánh mắt khỏi chân Tiêu Dung Ngư, nhưng cảm thấy hơi tiếc bèn liếc mắt sang xem thì thấy cảnh Trần Hán Thăng hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiêu Dung Ngư.
Thấy cảnh như vậy, Cao Gia Lương tức giận chửi lên, liền ngay cả Vương Tử Bác cũng cảm thấy khó hiểu. Tuy nói tính cách Trần Hán Thăng trước giờ đều không để ý gì nhưng đối với Tiêu Dung Ngư một mực vẫn rất tôn trọng, rất ít khi làm như vậy.
Vốn cũng không phải là loại người dễ bị người khác chèn ép, khi thấy ánh mắt Trần Hán Thăng còn đang dừng lại trên ngực mình, nàng liền cau mặt giơ lên nắm đấm cảnh cáo: "Người mà còn xem tiếp, đầu tiên ta sẽ đem hai con mắt ngươi tháo xuống sau đó đi mách cho dì Lương."
Sắp lên đại học, đa phần các nữ sinh thân thể đang dần dần phát triển, híp hai mắt cười cười Trần Hán Thăng nhận lấy quyển lưu bút, các lời văn trên sổ thật sự là làm hắn có chút hoài niệm.
Có lời nói của nữ sinh:
Mặc kệ sau này bao nhiêu năm trôi qua, mong bạn nhất định phải nhớ tới từng thời khắc chúng ta ở cùng nhau, mặc kệ tương lai trải qua bao nhiêu thăng trầm, ta vĩnh viễn là bạn của ngươi.
Cũng có người viết theo kiểu thơ văn như:
Tình nghĩa sẽ không vì sự chia rẽ trên đường đời mà biến mất. Duyên phận sẽ không vì sự tốt nghiệp mà cắt đứt. Chúc phúc cho ngươi dù cách xa ngàn trùng.
Cũng có người khá đơn giản như:
Chúc bạn Tiêu Dung Ngư trên đại học vĩnh viễn hạnh phúc cùng vui vẻ.
Ngoài ra cũng có người viết hẳn bài vè:
Thanh sơn thanh thủy thanh thiếu niên
Chúng ta ở chung đến mấy năm
Không có đưa những lễ vật khác
Viết câu chúc phúc làm kỷ niệm.
(Người dịch: vì là bài vè nên mình vẫn giữ nguyên văn phong để đọc cho trôi chảy. Mong các bạn thông cảm)
Thậm chí hắn còn đọc được đoạn lưu bút mà thực chất là thơ tình của Cao Gia Lương viết:
Chỉ mong chúng ta là đỉnh sóng một đôi bạch điểu, lưu tinh vẫn chưa bay xa, chúng ta đã không còn hứng thú bởi sự lóng lánh của nó; chân trời thấp huyền, nắng sớm bên trong cái kia viên lanh tinh u ánh sáng, tỉnh lại ngươi trong lòng ta, ưu thương mãi không dứt -- Cao Gia Lương tự tay viết.
Đồ chó Cao Gia Lương đúng thật là không biết xấu hổ, sao chép bài bạch điểu của Diệp Chi còn không sợ mất mặt mà tự nói bản thân viết.
Tất nhiên, Tiêu Dung Ngư cũng biết đây là thơ tình, khuôn mặt nàng hơi đo đỏ rồi giả vờ nghiêm túc bảo với Trần Hán Thăng: "Đừng lật lung tung, kiếm một trang trống mau mau viết!"
Trần Hán Thăng đưa sổ cho Vương Tử Bác: "Này, ngươi viết trước."
Đang vắt chất xám để suy nghĩ câu chữ, mong muốn làm lưu lại chút ấn tượng cho Tiêu Dung Ngư thì bị Trần Hán Thăng cắt ngang mạch suy nghĩ. Vương Tử Bác hơi hoảng loạn không vui nói: "Chính ta còn chưa suy nghĩ xong đây."
Cầm quyển lưu bút trên tay, hơi gấp gáp nên Vương Tử Bác chỉ đành viết một câu như văn mẫu: "Chúc bạn Tiêu Dung Ngư càng ngày càng đẹp, mãi mãi vui vẻ hạnh phúc."
Sau đó liền đến lượt Trần Hán Thăng, đầu tiên tính viết "Nguyện ngươi đi ra nửa cuộc đời, trở về vẫn là thiếu niên."
Tuy nhiên câu này có chút hơi văn học lại không quá thú vị, nghĩ nghĩ một hồi bèn viết: "Ngươi ở trong bể nước sống rất khá, cá chạch rất xấu nhưng vẫn vui vẻ, cóc ghẻ qua loa nhưng rất thú vị, ốc đồng là cái dịu dàng nhưng mắc chứng tự bế, tiểu cá trích là các ngươi cộng đồng nữ thần."
Ban đầu Cao Gia Lương đứng ở phía xa quan sát, tuy nhiên khi thấy Trần Hán Thăng bắt đầu viết, đánh hơi được chút nguy hiểm bèn đến gần để xem xét. Nhìn thấy Trần Hán Thăng viết một đoạn miêu tả thế giới động vật bèn khinh bỉ cười nhạo nói: "Văn của học sinh tiểu học."
Liền có cô nữ sinh lắc đầu phản bác: "Không dám nha, ban đầu đọc thì thấy rất chán nhưng đọc kỹ vài lần liền cảm thấy rất ý nghĩa, thực tế là các ngươi đều xem Dung Ngư là nữ thần mà."
Làm người tuy hơi tệ một chút nhưng suy cho cùng Cao Gia Lương cũng là học sinh của Nhất Trung. Trình độ ngữ văn vẫn xem như có thể chấp nhận được. Ở trong lòng ngẫm nghĩ một lát liền biết ngay ý nghĩa của bài đó không tệ thế nhưng có chết hắn cũng không mở miệng thừa nhận bèn giục: "Trời sắp tối rồi chúng ta mau mau về nhà thôi."
Tiêu Dung Ngư cũng không ngoại lệ, nàng cảm nhận được trong lời văn một chút ngây thơ chất phác cùng hoạt bát, còn có một chút nhân cách hóa, chỉ là nàng không quá ngạc nhiên. Đầu óc Trần Hán Thăng rất linh hoạt, tính cách cũng khá thú vị.
Ngay cả chủ nhiệm lớp thầy Từ cũng từng nhận xét về hắn "Nếu như chịu khó học tập, hắn chắc chắn có thể đậu đại học hàng đầu."
"Viết không tệ, chuyện hút thuốc tạm thời ta sẽ không nói cho dì Lương, thế nhưng ngươi không được tái phạm."
Sinh sống trong hoàn cảnh khá thuận lợi từ nhỏ đến lớn nên khi nói chuyện Tiêu Dung Ngư vẫn hơi có chút kiêu ngạo.
Đợi cho đến khi các bạn học quay xe về nhà, người im lặng nãy giờ là Vương Tử Bác liền quay sang trợn mắt với Trần Hán Thăng nói: "Đồ chó, lúc nãy ta còn chưa chuẩn bị xong, ngươi liền ép ta viết trước."
Trần Hán Thăng cũng lười cãi chỉ hỏi ngược lại một câu: "Viết cho hay để làm quái gì, có phải hay không muốn theo đuổi Tiêu Dung Ngư?"
"Không thể nào!!"
Vương Tử Bác vội vàng thanh minh: "Lão tử chỉ là ở sau lưng nàng nói xấu một chút, ngay trước mặt nàng ta còn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng."
Chính là có chút biết thân biết phận, Trần Hán Thăng cười hì hì quàng cổ hắn, tựa như 17 năm về trước.
"Vậy thì không nói nữa, hôm nào rảnh rỗi đi quảng trường Song Cầu, ta đãi ngươi ăn ở McDonald's mới mở ở đấy."
"Sao đêm nay không đi?"
Vương Tử Bác hỏi, McDonald's còn có chút hơi mới mẻ đối với đại đa số người ở Cảng Thành
"Đêm nay không được."
Trần Hán Thăng trực tiếp từ chối: "Ta muốn về nhà ăn cơm cùng cha mẹ."
Vương Tử Bác có chút sửng sốt: "Không phải bình thường ngươi luôn chê bọn họ dông dài sao?"
"Ngươi không hiểu."
Trần Hán Thăng không giải thích gì thêm, vẫy tay bái bai: "Ta về nhà."
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, không biết vì sao Vương Tử Bác cảm thấy bạn thân của mình hôm nay giống như có chút chuyện cũ không muốn nói.
.....