Chương 8: Cuộc Sống Này Không Dễ A

Phía đông của huyện Thanh Sơn, cửa hàng thóc gạo chợ phía đông.

Vừa rồi Trần Mộc còn nhiệt huyết sôi trào muốn đi xem thế giới, bây giờ thì hắn lại có cảm giác giống như bị người ta giội cho một chậu nước lạnh vậy.

“Mua một túi lớn lúa mì trắng tiêu tốn tổng cộng sáu mươi hai đồng tiền.” Tiểu nhị ở vựa gạo đem một cái túi màu xám đặt lên quầy hàng rồi cười tủm tỉm nhìn Trần Mộc.

Một trăm năm mươi đồng tiền ở trên người còn chưa nóng thì đã vơi hết một nửa.

Nếu như mà ăn uống thả cửa, số lúa mì trắng này cũng chỉ đủ cho nửa tháng.

Cộng thêm củi lửa dầu muối, bút mực giấy nghiên,...

Đừng nói là đi xem thế giới, nếu mà không đi kiếm tiền thì tháng sau ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

Cuộc sống này không dễ a...

Trần Mộc cõng lấy túi gạo rời khỏi khu chợ phía đông, sau bảy lần quặt tám lần rẽ thì cuối cùng cũng tới được phường Bình An ở phía đông nam của huyện thành.

Dựa theo ký ức, Trần Mộc dừng lại trước cửa một tòa trạch viện.

Nơi này chính là nhà của tiền thân. Mấy năm trước, phụ thân đã qua đời vì bệnh, mẫu thân thì mất sớm, chỉ còn lại có một mình hắn ở chỗ này.

Trần Mộc mở khóa cửa rồi đẩy cánh cửa gỗ màu xám ra, bước chân đi vào trong.

Tiểu viện không lớn, phía đông có một vườn rau, phía tây thì có một túp lều tranh, bên dưới thì có một cái bếp lò được xây bằng bùn, bên cạnh còn có một cái giếng.

“Tiểu viện này tuy nhỏ nhưng những tiện nghi cần thiết đều đủ, là nột chỗ ở tốt.”

Đối diện cửa ra vào là gian nhà chính, trong đó có một cái bàn tứ phương, bên cạnh bàn là hai chiếc ghế dựa vừa mảnh vừa dài.

Trần Mộc đi tới bên dưới cổng phía tây.

Nơi này có để một chiếc bàn gỗ dài mảnh, trên bàn bày đủ các loại chậu gáo. Đổ hết lúa mì trắng vào trong một cái vại gạo màu đen, Trần Mộc liền ở nghỉ trước chiếc bàn tứ phương.

Xuyên không, tà ma, luyện chữ, chép kinh, kể từ khi đi tới thế giới này, hắn chưa bao giờ rảnh rỗi.

Lúc này khi mọi thứ đã ổn định, hắn lại có chút mờ mịt.

Giống như tiền thân viết chữ vẽ tranh kiếm sống sao?

Cuộc sống như vậy có phải là cái mà hắn muốn không?

Bớt ăn bớt mặc, khổ cực góp nhặt tiền tài, đợi khi lớn tuổi thì cưới một nàng dâu. Sau đó sinh một đứa con không biết là có hiếu hay không. Sau đó nữa là trải qua quãng đời còn lại trong tiếng ầm ĩ về củi gạo dầu muối.

Bạn có thể nói đây là một cuộc sống bình thản, nhưng cũng có thể nói đây là một cuộc đời tầm thường vô vị.

Đây chính là phiên bản cuộc sống kiếp trước của Trần Mộc.

Nhưng nếu đã cho hắn một cơ hội xuyên qua thế giới này thì hắn sẽ không tiếp tục cái cuộc sống liên miên bất tận đó nữa.

Hắn muốn đi xông xáo, hắn muốn đi mạo hiểm...

Phanh phanh phanh!

Ngoài cửa truyền đến những tiếng đập cửa.

“Mở cửa!”

Ai vậy ta? Trần Mộc nghi hoặc mở cửa.

Một lão già khoảng hơn 50 tuổi đang đứng trước cửa.

Đối phương lạnh lùng nói một cách thản nhiên: “Thu tiền thuê nhà.”

Một chút ký ức đột nhiên xông thẳng lên não bộ.

Đây là Lý Ngũ, nhị quản gia của Vương gia, người thu tiền thuê nhà.

Mặc dù đây là căn nhà mà hắn ở từ nhỏ đến lớn, nhưng nhà này lại không phải là của hắn.

“Lý quản gia mời vào.” Trần Mộc khách khí nói.

“Không cần.” Lý quản gia khoát tay rồi lạnh nhạt nói: “Giao tiền.”

“Chờ một chút, ta lấy ngay đây.” Trần Mộc quay người trở về phòng, từ dưới giường móc ra một cái hũ màu đen.

Cái hũ này được bọc kín bằng vải xám, kích cỡ bằng khoảng hai nắm tay.

Mở cái hũ rồi đổ ra, những đồng tiền lẻ to nhỏ rơi vãi xuống đất.

Đây là tất cả gia sản của tiền thân.

Nhanh chóng đếm ra ba trăm mười đồng tiền rồi cất vào túi nhỏ, Trần Mộc lại bước tới cửa ra vào.

“Lý quản gia, ba tháng tiền thuê nhà đây, ngài cầm lấy đi” Trần Mộc đưa cái túi màu xám cho lão ta.

Lý quản gia nhận lấy cái túi để trong lòng bàn tay ước lượng một chút liền khẽ gật đầu, tiện tay liền ném cho hai gã tráng hán ở sau lưng, sau đó quay người rời đi.

Trần Mộc đóng cửa quay về phòng, vừa thở dài vừa ngồi đếm đồng tiền.

“Tính cả số tiền chép kinh đạt được thì tổng cộng có hai trăm ba mươi đồng.”

“Thịt mỡ đều cần hai mươi bốn đồng một cân, một chút tiền này đều không mua nổi 10 cân a.”

Hắn muốn du ngoạn giang sơn nhưng đầu tiên phải kiếm miếng cơm cái đã.