Chương 7: Cuộc Sống Này Không Dễ A

Bốn ngày sau, Tàng Thư Thất.

Thành Ý tỉ mỉ xem lại những quyển kinh văn đã được chép xong.

Ở trước mặt y là bảy quyển kinh văn, đây là thành quả lao động mấy ngày nay của Trần Mộc.

Hai quyển trong đó là do tiền thân chép, năm quyển còn lại là do hắn chép.

Thành Ý bỏ quyển đạo kinh cuối cùng xuống rồi lại cầm quyển kinh đầu tiên lên: “Ta xem lại lần nữa.”

Vừa rồi hắn chỉ nói là xem qua một chút, kết quả là xem từng chữ một, xem từ đầu tới đuôi.

Chả lẽ thằng này định quỵt nợ hay sao?

Tròng mắt Trần Mộc híp lại, yên lặng đi đến một góc của bàn đọc sách, tay phải lặng lẽ sờ lên nghiên mực.

Nghĩ nghĩ, tay trái của hắn lại từ từ mò lên đồ rửa bút...

Thật lâu sau, Thành Ý mới khép lại trang sách với vẻ không cam lòng.

Chú ý tới những động tác nhỏ của Trần Mộc, mí mắt y nhảy một cái. Tên thư sinh này liều vậy sao?

Mặc dù chữ viết thật sự có chút thay đổi, nhưng mà là thay đổi càng thêm phiêu dật mỹ quan, có thể so sánh được với bích khắc ở trong tổ sư điện.

Hơn nữa, khi quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện ra chữ này và bút tích lúc đầu đều là một mạch tương thừa.

Chỉ có thể bội phục thiên phú trác tuyệt của đối phương, bản lĩnh thư pháp lại tăng lên.

Y chưa từng nghe nói tà ma có thể kế thừa tài học của nguyên chủ, thậm chí còn tiến thêm một bước.

Xem ra mình thật sự đoán sai rồi.

Ngay lúc Trần Mộc nhịn không được muốn động thủ thì Thành Ý lấy một cái túi tiền màu xám từ trong ống tay ra.

“Nho nhỏ nhuận bút, coi như là thành kính.”

Trần Mộc lập tức lộ ra vẻ tươi cười: “Không nhỏ không nhỏ, nếu không ngài tiếp tục lật xem đi?”

“Không cần, chữ viết tao nhã nhưng hào phóng, nhìn vào có cảm giác phiêu miểu tiên nhân, là chữ tốt hiếm có. Thiên phú thư pháp của Trần công tử thật sự là trác tuyệt, chắc chắn sẽ trở thành một đời danh gia.” Thành Ý khó chịu xu nịnh nói.

“Thành Ý đạo trưởng quá khen.” Trần Mộc khiêm tốn nói.

Hai người lại trò chuyện trong chốc lát thì Trần Mộc liền cáo từ.

Chép kinh xong rồi, hắn cũng nên về nhà.

...

Cửa ra vào đạo quán, Trần Mộc đang bái biệt với Thành Ý.

“Hả?” Thành Ý đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Trần Mộc cũng quay đầu nhìn lại.

Thanh Phong quán nằm ở giữa sườn núi của Tiểu Đông Sơn, có một cầu thang nối thẳng xuống dưới chân núi.

Lúc này, có một bóng người đang từ dưới núi băng băng chạy lên.

Bước một bước liền bay xa khoảng 5-6m, mấy bước thôi thì đã đi được nửa đường.

Trần Mộc nhìn trợn mắt hốc mồm.

“Tại sao người này chạy nhanh như vậy?”

Da đầu căng thẳng, trong lòng nhịn không được nhảy một cái.

“Võ công của thế giới này có thể làm cho người ta vượt nóc băng tường.”

Hắn không khỏi nghĩ đến những đạo sĩ luyện võ của Thanh Phong quán, bọn họ cũng có thể vượt nóc băng tường sao?

Trần Mộc còn tưởng rằng đó chẳng qua chỉ là đạo thuật cường thân kiện thể.

“Thành Ý đạo trưởng, Thanh Phong quán có dạy võ công không?” Trần Mộc hai mắt tỏa sáng nhìn xem Thành Ý.

Thành Ý thu tầm mắt lại rồi liếc nhìn Trần Mộc hỏi: “Trần công tử muốn học võ ả?”

“Đáng tiếc là Thanh Phong quán chỉ truyền dạy võ học cho đệ tử dòng chính.”

Thành Ý thản nhiên nói: “Hơn nữa Trần công tử đã trưởng thành, không phù hợp yêu cầu thu đồ của đạo quán.”

“Không có đệ tử tục gia sao?” Trần Mộc chưa từ bỏ ý định, đây chính là võ công có thể vượt nóc băng tường đó.

Thành Ý cười không nói.

Trần Mộc còn muốn hỏi tiếp nữa, nhưng mà bóng người vừa nãy còn đang ở dưới chân núi nay đã đi tới trước mặt hai người.

Người này mặc bộ trang phục màu đen, bên hông mang theo một thanh linh đao có chuôi màu đen.

Đối phương mang theo kình phong bay đến, vừa đứng vững liền nói với giọng điệu lo lắng: “Phong Nhẫm đạo trưởng có ở đây không?”

“Lục bộ đầu?”

Thành Ý biến sắc: “Sư phụ xuống núi chưa về, có phải là lại có tà ma tác quái hay không?”

Lục bộ đầu quay đầu nhìn Trần Mộc rồi nói: ”Đi, vào trong rồi nói.”

Trần Mộc đứng ở cửa ra vào của đạo quán nhìn xem hai người vội vàng đi vào, vẻ mặt không hiểu.

Võ công?

Tà ma?

Thế giới này thật sự rất kỳ diệu!

Hắn muốn xem thử võ công lợi hại thế nào, cũng muốn biết tà ma rốt cuộc là thứ gì.

Đối với hắn mà nói thì thế giới này chính là một bảo tàng khổng lồ đang chờ hắn đi khám phá.

Trần Mộc nhịn không được nhiệt huyết sôi trào: “Thế giới này rất lớn, ta muốn đi xem.”

...