Khu chợ phía đông ở huyện Thanh Sơn, Thủy Mặc Trai.
Thủy Mặc Trai chủ yếu kinh doanh bút mực giấy nghiêm cùng với in ấn bán sách.
Trần Mộc an vị ở phía đông cửa ra vào của Thủy Mộc Trai.
Trước người hắn bày một cái quầy nhỏ, bút mực giấy nghiên đều đủ.
Trước bàn có treo một tấm giấy trắng, trên giấy vẽ hai người, một người chính là hắn, đang cầm bút viết chữ, một người khác thì chỉ có bóng lưng.
Bên cạnh bức họa còn viết 8 chữ lớn: “Đại tả thư tín, hội đồ họa tượng.”
Nơi này chính là chỗ mà tiền thân viết chữ vẽ tranh kiếm sống.
Bàn ghế đều là thuê của Thủy Mặc Trai, bao gồm cả vị trị hiện giờ của hắn, thuê một ngày là hai đồng tiền.
Trần Mộc ngồi ở sau bàn đọc sách buồn bực ngán ngẩm chờ khách tới cửa.
Sức sản xuất của thời đại này không cao, trình độ sinh hoạt và trình độ giáo dục không tốt.
Nhà nghèo khổ nhiều nhất là để cho người ta tiện thể gởi một vài lời nhắn, rất ít người viết thư.
Ngồi im cả ngày mà hắn chỉ viết được ba phong thư.
Viết thư không giống với viết thư pháp, không thể tính tiền theo chữ. Trong vòng một tấm giấy viết thư thì tốn 3 đồng tiền.
“Ba bức thư chính là 9 đồng tiền.”
“Nộp cho Thủy Mặc Trai hai đồng, để lại 4 đồng dự trữ làm tiền thuê nhà, chỉ còn lại 3 đồng. Miễn cưỡng đủ tiền cơm một ngày, hơn nữa còn là ăn không đủ no.
Chạng vạng tối của bốn ngày sau, Trần Mộc đi tới phụ cận An Nhạc Phường ở khu chợ phía đông.
Đây là một con đường toàn câu lan, hội tụ rất nhiều thanh lâu sở quán.
Sắc trời chạng vạng thì ở đây cũng càng thêm phần náo nhiệt.
Trần Mộc đứng trong bóng tối ở một góc, nhìn chằm chằm vào một lão già bên đường.
Lão già này mặc một bộ trường sam, trước người bày một cái bàn, lúc này đang tập trung tinh thần huy hào bát mặc.
Hắn đã quan sát lão ta hai ngày rồi, lão già này là một vị họa sĩ, ở đây vẽ tranh giúp người kiếm sống.
Phần lớn những nhân vật trong bức họa đều là những ả ca cơ của câu lan bên đường.
Cụ thể kiếm được bao nhiêu tiền thì không rõ, nhưng nhìn cách ăn mặc sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp, mỗi ngày đều đi quán ăn cơm thì chắc là sẽ không ít.
Đi ra góc đường, Trần Mộc từ từ tới gần cái bàn của lão già kia, dò xét bức họa của đối phương rồi làm bộ làm tịt gật gật đầu.
Lão già ngẩng đầu lên nhìn Trần Mộc trong chốc lát rồi cười đắc ý nói: “Làm sao, ngươi cũng nghĩ vẽ tranh kiếm sống sao?”
Trần Mộc khẽ giật mình, lão già này có thể nhìn ra suy nghĩ của hắn.
Dường như biết được sự nghi hoặc của Trần Mộc, lão già thẳng người lên rồi cười nhạt một tiếng: “Ngươi nhìn ta cũng hai ngày rồi, còn chưa quyết định sao?”
Trần Mộc run lên, thiệt thòi mình còn cảm thấy là mình giấu kỹ lắm rồi, hóa ra đã bị người ta phát hiện từ sớm.
“Vẽ tranh là một con đường chết. Chàng trai trẻ, nghe lời khuyên của ta, quay về học tập cho giỏi đi.” Lão già nói với giọng điệu cao thâm mạt trắc.
“Nghề này nước rất sâu, ngươi chắc chắn không vào được.” Lão già cười nhạo một tiếng rồi thản nhiên nói.
Trần Mộc lại tỏ vẻ không hiểu, vẽ tranh thôi thì nước sâu cỡ nào?
“Ta cũng không ngăn cản ngươi, tự cầu nhiều phúc đi.” Lão già cười đắc ý, cúi đầu tiếp tục vẽ tranh, không thèm quan tâm nữa.
...
Phường Bình An
Trần Mộc không để ý tới chuyện ăn cơm mà chỉ đâm đầu vào trong thư phòng phía đông, nhìn vào cái bóng trong chậu nước rồi vẽ cho mình một bức chân dung.
Vẽ xong rồi thì nhìn về phía tấm gương so sánh, bức tranh này ngoài tự vẽ ra thì chả giống gì cả.
Màn hình màu xám lại xuất hiện ở trước mắt.
-----
Thư pháp: 1035/10000 (Nhị giai)
Hoạ kỹ: 3061/10000 (Nhất giai)
-----
Trần Mộc nghĩ tới bức họa mà lão già ở đường phố câu lan đã vẽ...
“Ừm, ít nhất là mình còn có không gian rất lớn để tiến bộ.”
Thu hồi lại bức hoạ, Trần Mộc rời khỏi thư phòng.
Đặt tất cả tiền tài lên trên chiếc bàn, Trần Mộc lại tiếp tục đếm tiền.
Ở trước mặt hắn có hai con đường.
Một đường là dựa theo quỹ tích sinh hoạt của nguyên chủ, từ từ tiết kiệm tiền rồi tìm cơ hội thay đổi.
Một đường khác chính là liều một phen, lấy tất cả tiền ra bế quan luyện vẽ, chờ khi luyện được tiêu chuẩn thì đi con đường câu lan để vẽ tranh cho nhóm ca cơ, có thể kiếm được càng nhiều tiền, có tiền thì có thể ăn no rồi tìm kiếm càng nhiều khả năng.
Bất kể là nguyên chủ vẫn là hắn của kiếp trước thì đều sẽ lựa chọn con đường thứ nhất bởi vì con đường này an toàn và ổn định hơn.