Hai người kề vai ra khỏi tàng thư thất, Thành Ý đang cố gắng kìm nén tâm trạng thấp thỏm của hắn.
Nhanh, nhanh, chỉ cần đi vào tổ sư điện là có thể trấn áp tên tà ma này rồi.
“Thành Ý đạo trưởng, đạo trưởng đói không? Hay là chúng ta đi ăn chút bánh bột ngô rồi mới qua đó đi, dù gì cũng không tốn bao nhiêu thời gian.” Trần Mộc đột nhiên nói.
Trái tim Thành Ý đột nhiên nhảy khỏi lồng ngực, một lúc sau mới hoàn hồn nói: "Được, chúng ta ăn cơm trước.”
Hai người đổi hướng đi đến phòng bếp.
Trong phòng bếp, Hà đạo sĩ đang tập trung rửa chén.
Thành Ý đã phân phó nên hôm nay các đạo sĩ trong đạo quán thức dậy rất sớm, sau khi ăn xong bữa sáng thì tất cả mọi người đều được Thành Ý cử đến quảng trường ở trước Tổ Sư Điện để luyện cộng.
Một phương diện là để thôi phát khí huyết bảo vệ bản thân, một phương diện khác là để ngăn chặn đường đi, đề phòng tà ma chạy trốn.
“Không biết là tên tà ma đó đã bị trấn áp hay chưa.” Hà đạo nhân nghĩ nghĩ, khi ngẩng đầu thì nhìn thấy một bóng người có sắc mặt tái nhợt, hốc mắt màu đen.
Hà đạo sĩ bị dọa đến suýt nữa là tim ngừng đập.
“Bọn ta tới ăn cơm!” Thành Ý vội vàng mở miệng nói.
Hà đạo nhân run tay một cái, vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho hai người.
Trần Mộc ăn như hổ đói, hai ba lần là nuốt xong một hai miếng bánh, chén cháo thì trực tiếp rót hết vào trong mồn rồi nuốt xuống.
Ăn xong thì hắn nhìn chằm chằm vào đồ ăn của Thành Ý mà không chớp mắt.
“Ta không đói, ngươi cứ ăn đi.” Thành Ý nheo mắt lại nói.
“Được.” Trần Mộc vui mừng cầm lấy đồ ăn của Thành Ý rồi há lớn miệng cắn nuốt.
Thành Ý vội vàng ăn sạch bát cháo loãng của mình rồi tỏ ra nhẹ nhõm, ăn xong thì y liếc nhẹ sang Trần Mộc.
Mắt thấy Trần Mộc đã nuốt hết đồ ăn của mình thì tâm lý của y cũng buông lỏng một chút.
Bây giờ chắc là được rồi. Chỉ cần dẫn thằng này vào trong Tổ Sư Điện...
“Có thể cho ta thêm một chén cháo nữa được không? Ta bị nghẹn.” Trần Mộc nói với vẻ khó khăn.
“Được.” Thành Ý kìm nén nỗi xúc động nghiến răng nghiến lợi này lại, khua tay ra hiệu với Hà đạo sĩ.
Hà đạo sĩ sầu khổ múc thêm một chén cháo nữa cho Trần Mộc.
Để cho tên tà ma này ăn uống no đủ rồi thì còn đánh thế nào được nữa?
Nhưng mà nếu như không cho, hắn tức giận lên thì phải làm sao?
Lão ta đau khổ múc một chén cháo cho Trần Mộc, nhìn đối phương một hơi cạn chén rồi còn chưa thỏa mãn ợ một cái, Hà đạo nhân khẩn trương đến độ ngứa ngáy khắp người.
“Trần công tử, có thể đi được chưa?” Thành Ý cố gắng kìm nén nỗi tức giận đang xông lên đầu mình rồi nói.
“Đi thôi, làm sớm nghỉ sớm.” Trần Mộc vừa lòng thỏa ý theo Thành Ý đi đến một toà đại điện sừng sững.
Lúc này ở quảng trường nhỏ trước điện, có bảy tám vị đạo nhân ăn mặc gọn gàng đang luyện võ khí thế ngất trời.
Trần Mộc hứng thú đứng bên cạnh quảng trường nhìn xem những đạo nhân này luyện công.
Trong lòng Thành Ý rất vội nhưng lại không dám thúc giục hắn, y sợ bị tên tà ma này phát hiện ra chuyện bất thường.
Sau khi xem trọn vẹn một khắc đồng hồ thì Trần Mộc mới đi vào tổ sư điện với vẻ mặt không nỡ.
Thành Ý thấy Trần Mộc bước vào Tổ Sư Điện thì nhịn không được thở phào một hơi.
“Mặc kệ ngươi là loại tà ma nào, bị Vô Tâm Linh trấn áp thì chắc chắn phải chết.” Thành Ý lập tức khôi phục vẻ trấn định, liếc nhìn nhóm sư đệ đang luyện công rồi đi vào Tổ Sư Điện với vẻ mặt nhẹ nhõm.
“Mời Trần công tử nhìn xem, kinh văn ở chỗ này.” Thành Ý nở một nụ cười rồi chỉ vào vách tường phía đông của tổ sư điện nói.
“Bất thức huyền trung điên đảo điên, tranh tri hỏa lí hảo tài liên. Khiên tương bạch hổ quy gia dưỡng, sản cá minh châu tự nguyệt viên......”
Cả vách tường là một tảng đá lớn, trên đó được điêu khắc một bản kinh văn huyền diệu.
Thể chữ phiêu dật đại khí, kinh văn thâm ảo kỳ dị, nhìn vào sẽ khiến người ta cảm thấy tiên nhân huyền diệu, nội tâm thanh thản.
“Chữ tốt, bây giờ ta bắt đầu chép đây.” Trần Mộc tìm một cái bàn rồi đặt bút mặc chỉ nghiễn lên.
Chữ tốt? Một tên tà ma thì hiểu cái gì là chữ tốt sao, còn muốn lừa gạt ta.
“Làm phiền Trần công tử.” Nụ cười trên mặt Thành Ý thu lại, mí mắt rủ xuống, hàn quang lóe lên.
Thừa dịp Trần Mộc không chú ý liền lặng lẽ đi đến bàn thờ trước Tổ Sư Điện.