Tên tà ma này quả thật là gan to bằng trời, vậy mà dám đến Thanh Phong quán để tác oai tác quái.
Hơn nữa loại tà ma bình thường rất ngu ngốc, còn con tà ma này lại biết luyện chữ để lừa gạt quá quan, cho nên tuyệt đối không phải là loại tà ma bình thường được.
“Làm vậy ổn không?” Hà đạo sĩ lo lắng bất an.
“Tà ma chiếm cơ thể, linh hồn và thể xác không tương đồng, Vô Tâm Linh có tác dụng chính là nhiếp hồn, chính là khắc tinh lớn nhất của loại tà ma này!” Thành Ý an ủi.
“Hà thúc, tấm Tịch Tà Phù này là của sư phụ để lại, đêm nay thúc nhớ mang theo bên mình. Có nó thì thúc có thể an toàn trong đạo quán. Ngày mai thúc nhớ phải tỏ ra mọi chuyện bình thường, không thể để lộ sơ hở.” Thành Ý từ trong tay áo lấy ra một tấm linh phù màu vàng, đường vân trên đó đỏ thẫm màu máu.
Dưới ánh trăng chiếu rọi thì có nó cảm giác giống như đang trong suốt.
“Còn có Thành Minh nữa, tuổi đệ ấy còn nhỏ nên rất dễ bị tên tà ma này gây hại. Sáng mai sau khi ăn điểm tâm xong thì thúc hãy mang đệ ấy đến sau núi trồng rau đi, ta sẽ tự mình dẫn đường cho gã thư sinh này.” Thành Ý căn dặn tỉ mỉ.
“Được được, nghe ngươi.” Gánh nặng trong lòng Hà đạo sĩ đã được cởi ra.
Lão ta không muốn chạm mặt với tên tà ma đó một chút nào.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Tàng Thư Thất.
Trần Mộc mang theo cặp mắt đen thui trải một tấm giấy trắng lớn ra. Đây chính là giấy chép kinh đã được cắt từ trước.
“Căn nguyên chi môn, diệu chi lại diệu...”
Kinh văn một mạch mà thành.
Để cây bút lông ở trong ống tre, Trần Mộc đem kinh văn mà tiền thân đã viết ra rồi để ở một bên so sánh.
“Hô ... Cuối cùng cũng xong rồi.”
Tâm niệm vừa động, trước mắt liền xuất hiện một màn hình màu xám.
-----
Thư pháp: 103/10000 (Nhị giai)
-----
Không uổng công ta cày cả ngày cả đêm.
Hắn vì sợ bị người trong đạo quán phát hiện ra chuyện dị thường nên hằng đêm Trần Mộc không dám đốt đèn dầu.
May mắn là đêm qua trăng tròn treo cao, có đủ ánh sáng để hắn luyện chữ dưới trăng.
“Trần công tử, hôm nay ngươi dậy thật sớm a.” Đột nhiên có một âm thanh vang lên từ bên ngoài cánh cửa.
Trần Mộc giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một gương mặt giống như cười mà không phải cười.
Hắn biết người này là đại đệ tử Thành Ý của đạo quán, chính y là người đã chiêu mộ tiền thân đến đây chép kinh.
Đêm qua hắn xem lại ký ức của tiền thân, phát hiện lần này tổng cộng chép bảy quyển kinh, nhuận bút rất tốt, được một trăm đồng. Bớt ăn bớt mặc cũng đủ cho hắn sinh hoạt tới hơn một tháng.
“Chào buổi sáng Thành Ý đạo trưởng.”
“Vốn là không nên quấy rầy Trần công tử chép kinh, nhưng mà thực sự là có chuyện muốn nhờ nên chỉ có thể mạo muội đến hỏi thăm.” Vẻ mặt Thành ý nhẹ nhàng thoải mái còn mang theo nụ cười ấm áp, nhưng tâm lý gã ta lại rất khẩn trương, không thể vội, không được đánh rắn động cỏ.
“Mời nói.” Trần Mộc hiếu kỳ nhìn về phía Thành Ý.
“Hôm nay có một vị thiện sư đến thăm hỏi, muốn mua một quyển bảo kinh một ngàn chữ để về nhà cung phụng. Sáng nay ta mới phát hiện ra là bảo kinh của đạo quán chỉ còn lại một quyển cuối cùng, hơn nữa còn có chút vết đen trên đó.” Thành Ý vẻ mặt khó xử nói.
“Vị thiện sư này là hảo hữu của sư phụ, ta không dám thất lễ nên liền nghĩ đến Trần công tử. Chữ viết của công tử phiêu dật mỹ quan, có thể giúp đỡ ta sao chép một bản bảo kinh được không?”
Thành Ý thành khẩn nhìn Trần Mộc, từ trong ống tay áo lấy ra một cái túi nhỏ màu xám: “Nho nhỏ nhuận bút, thể hiện kính ý.”
“Không thành vấn đề, kinh văn ở chỗ nào?” Trần Mộc nhận lấy cái túi rồi sảng khoái đáp ứng.
“Bản kinh văn này có chút đặc thù, nó được khắc vào trong đạo quán ở tổ sư điện, cho nên phiền Trần công tử mang theo bút mực, dời bước đến tổ sư điện.”
“Được thôi, thời gian cấp bách, ta lập tức qua đó.”
Trần Mộc không chút do dự quay người đi thu dọn bút mực.
Thành Ý nắm chặt đôi bàn tay trong ống tay áo rộng lớn, lòng vui sướng.
Xong rồi!