Chương 20: Phối Phương

Còn không đợi cho lão ta há miệng xin tha kêu cứu thì những tiếng giã chày đã vang lên phanh phanh...

Cũng không phản kháng được mấy lần thì lão ta lại cảm thấy cái cổ của mình hơi nhói, sau đó liền ngất đi.

...

Khu chợ phía đông, chợ thức ăn.

“Trịnh Đồ, bán cho ta 10 cân thịt ba chỉ, lại lấy thêm một cây dăm bông thịt khô nữa.” Trần Mộc đứng trước hàng thịt nói.

“Thư sinh ngươi hôm nay phát tài rồi sao?” Trịnh Đồ vừa cắt thịt vừa cười ha hả nói.

“Không sánh được với Trịnh Đồ ngươi, ta chỉ kiếm được một khoản nhỏ, miễn cưỡng có thể ăn nổi thịt.” Trần Mộc cười ha hả nói, tâm tình có chút thoải mái.

Hai cánh tay của hắn rất đau, không có cách nào tiếp tục luyện Phi Hoàng Thạch được nữa. Trong lúc rảnh rỗi liền đi dạo tới gần nha môn, hắn muốn xem thử coi có phải là họa sĩ của Diệu Hòa Phường bị bắt thật hay không.

Ai ngờ đi lung tung lại thấy được bóng người của Nghiêm họa sư.

Trần Mộc cảm thấy oan gia nên giải không nên kết, nên muốn đuổi theo đối phương để đàm đạo một chút.

Hắn thật vất vả mới cày được kỹ năng hội họa nhị giai, không thể lãng phí như vậy được.

Đàm luận tốt không chừng có thể cùng nhau phát tài nha.

Dù sao khi đánh không lại liền nhập bọn là chuyện rất bình thường, không phải sao?

Chẳng qua là không biết là ai để một cái bao tải lớn ở đầu ngõ, dưới đất còn có mấy nhánh củi vừa thô vừa to.

Nhìn xem bóng lưng của Nghiêm họa sư, Trần Mộc cảm thấy dù sao cũng là bạn bè cũ gặp nhau, phải cho đối phương một chút kinh hỉ mới được a.

Thế là hắn liền nhặt bao tải lên, quơ quơ cây gậy gỗ rồi yên lặng tiến về phía trước...

...

Mấy ngày sau đó, bầu không khí trong huyện Thanh Sơn dần trở nên khẩn trương hơn.

Những tên nha dịch lười biếng cũng đã bắt đầu tuần tra cả ngày rồi.

Rất nhiều lưu manh vô lại đều bị nhốt vào đại lao chỉ vì nhận được một chút manh mối liên qua quan đến vụ án diệt môn Vương gia.

Rõ ràng là vị Đỗ huyện úy đã đang gấp lắm rồi.

Vào những thời điểm như lúc này, Trần Mộc không dám đi dạo bên ngoài, không thể làm gì khác hơn là đóng cửa không ra.

Mỗi này hắn đều ăn thịt và khổ luyện Phi Hoàng Thạch.

Có những mảnh bạc vụn đáp lễ từ Nghiêm họa sư nên dù là ngày nào cũng ăn thịt thì hắn cũng có thể chèo chống được.

Khi độ thuần thục của Phi Hoàng Thạch tăng lên thì Trần Mộc cũng phát hiện ra độ chính xác cũng được đề cao, cường độ cũng đã được tăng cường.

Biến hóa rõ ràng nhất chính là hai cánh tay của hắn đã tháy được đường cong cơ bắp rõ ràng.

Tiền thân chính là một gã gầy trơ xương, bây giờ lại còn có cả cơ bắp.

“Độ thuần thục tăng lên không chỉ đơn thuần đề thăng kỹ xảo a.” Trần Mộc nắm vuốt cơ bắp cứng rắn trên cánh tay, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Tâm niệm khẽ động, tấm màn hình màu xám hiện lên.

-----

Thư pháp: 1043/10000 (Nhị giai)

Hoạ kỹ: 157/10000 (Nhị giai)

Phi thạch: 3229/10000 (Nhất giai)

-----

Đây vẫn chỉ là nhất giai thôi mà đã như vậy rồi, nếu như đến nhị giai phát sinh chất biến thì không biết sẽ mạnh đến như nào.”

Trong lòng Trần Mộc bỗng cảm thấy vô cùng nóng bỏng.

Xem ra mình đã xem thường tấm màn hình này rồi.

Thấy được sức mạnh của mình tăng lên nên mỗi ngày hắn đều trầm mê luyện công, muốn ngừng cũng không được, cho đến khi cửa nhà của mình bị người gõ.

“Lục bộ đầu.” Trần Mộc căng thẳng, tại sao lại điều tra đến trên đầu mình vậy.

Sẽ không phải muốn tìm ta làm con dê thế tội chứ.

“Huyện nha đã tìm được manh mối của thủ phạm, muốn để ngươi đi vẽ ảnh truy nã hắn.” Lục bộ đầu cười giải thích.

Trần Mộc lập tức buông lỏng một hơi, hắn lập tức quay người khóa cửa lại rồi đi theo Lục bộ đầu đến huyện nha.

“Lục bộ đầu, làm sao mà huyện nha tìm được thủ phạm vậy?” Trần Mộc hiếu kỳ hỏi.

Lục bộ đầu cổ quái nhìn xem Trần Mộc: “Việc này còn phải đa ta Trần công tử nhắc nhở.”

“Diệu Họa Phường cung cấp phối phương tiêu trừ thuốc màu, bọn ta lập tức phong tỏa tất cả tiệm thuốc trong nội thành, lúc này mới được một chút dấu vết để lại.”

Lúc đó hắn còn tưởng rằng Trần Mộc muốn mượn chuyện này để trả thù Diệu Họa Phường nữa.

Không ngờ là Diệu Họa Phường thật sự có thể cung cấp manh mối mấu chốt. Trong lòng Lục bộ đầu cảm thấy có chút áy náy, y tưởng rằng mình đã vu oan cho người tốt.

Trần Mộc nghe được liền trợn mắt hốc mồm.

Diều Họa Phường thật sự có phối phương sao?

Ta chỉ muốn chụp cái bô lên đầu bọn hắn thôi a.

Tại sao lại tìm được manh mối mấu chốt nữa?

Hắn chợt nghĩ đến một vấn đề mấu chốt khác.

Nếu như Diệu Họa Phường đã cung cấp được phối phương, như vậy cũng chứng minh rằng phối phương này có tồn tại.

Vậy cách điều chế của đối phương và mình có cùng một phiên bản không vậy?

Màn hình xám không những thể hiện độ thuần thục mà còn có thể đi trộm phương thức điều chế của người khác nữa sao?