Chương 19: Phối Phương

Bên giếng nước, Trần Mộc ngồi trên một chiếc ghế trúc, dùng chiếc khăn đã ướt đẫm nước giếng lạnh buốt đắp lên hai bàn tay.

Lần đầu tiên luyện quá sức nên hai tay của hắn vô cùng đau xót, hắn không dám tiếp tục luyện nữa.

Trình độ điều trị y tế của thế giới cổ đại này không cao, nếu mà luyện phế muốn chữa khỏi cũng không dễ dàng.

Nước giếng lạnh buốt kích thích làn da, Trần Mộc sợ run cả người, trong đầu không khỏi nghĩ đến Vương gia.

Hôm qua lúc rời khỏi đó, hắn còn đang cảm khái sự giàu sang phú quý của Vương gia, không ngờ là chỉ trong vòng một đêm liền trực tiếp tan thành mây khói.

Cũng không biết là tên tội phạm có thể diệt sạch cả Vương gia mà không phát ra một tiếng động nào này từ đâu chui ra.

“Chắc chắn là một nhân vật cao thủ giống như Lục bộ đầu vậy.”

Tay nhỏ chân nhỏ như mình mà gặp phải gã ta thì chắc là đến chết cũng không biết chết như thế nào.

“Nhất định phải nghĩ biện pháp học võ mới được.” Trần Mộc âm thầm hạ quyết tâm:

“Kiếm tiền trước, có tiền mở đường thì hết thảy mới dễ dàng.”

“Tiếc là tiền cũng không dễ kiếm a.” Trần Mộc nhịn không được thở dài.

Bế quan nửa tháng, thật vất vả mới luyện được kỹ năng hội họa lên nhị giai, còn tưởng rằng có thể cá mặn xoay người, ai ngờ ngày đầu tiên liền bị Nghiêm họa sư để mắt tới.

Ta chỉ muốn thành thật mà kiếm chút tiền thôi mà sao lại khó khăn đến vậy.

Lão Nghiêm họa sư kia cũng quá độc ác, vậy mà để cho người khác phế bỏ hai tay của hắn, mặc dù nhờ vào vụ ván Vuơng gia bị diệt môn mà chơi lại Diệu Họa Phường một vố, nhưng mà hiệu quả thế nào cũng rất khó nói.

“Cũng chỉ có thể tới đây mà thôi.” Trần Mộc thở dài.

Hắn chẳng qua chỉ là một gã thư sinh nghèo, thân cô thế cô, sao dám đối nghịch với lọai địa đầu xà như Nghiêm họa sư chứ.

“Không thể đi phường An Nhạc nữa.” Trần Mộc bực bội nghĩ.

Phải nghĩ một con đường kiếm tiền khác mới được.

...

Huyện nha của huyện Thanh Sơn.

Sắc mặt của Nghiêm họa sư tái xanh từ trong đại môn của huyện nha đi ra, lão ta đang lòng vì vừa rồi đã mất 100 lượng bạc.

Cũng không biết là lão huyện úy này nghe được tiếng gió ở đâu, bản thân lão ta chỉ là một ông gia tay trói gà không chặt, làm sao có thể diệt sát cả nhà Vương gia đây.

“Để ta xem cái hạng người tham lam vô độ như y có thể càn rỡ đến khi nào.” Nghiêm họa sư hầm hừ nói.

“Nhỏ giọng một chút a Nghiêm lão.”

Một người đàn ông trung niên bên cạnh nhỏ giọng khuyên bảo: “Chúng ta đang đứng ở trước cửa nha môn đấy.”

“Hắn dám làm còn sợ ta nói hay sao?”

Người đàn ông trung niên cười khổ: “Liền là sợ bọn hắn nắm cán không thả, lại lừa chúng ta thêm một vố nữa.”

Khuôn mặt của Nghiêm họa sư lập tức đỏ lên, chuyện này thì cái đám nha dịch tham lam này thật sự làm được.

Nghiêm họa sự lạnh rên một tiếng, cắm đầu bước nhanh rời đi. Người đàn ông trung niên đành phải lắc đầu cười khổ đuổi theo.

“Một gia tộc to lớn như Vương gia mà còn bị diệt môn chỉ trong một đêm, đại án như vậy thì sẽ liên lụy rất rộng. Chúng ta có thể đoạn tuyệt liên hệ với vụ đại án này cũng tốt, coi như là của đi thay người vậy.” Trung niên nhân an ủi.

Lúc này thì Nghiêm họa sự mới gật đầu tự nhận xui xẻo.

Cũng không biết là tại sao một vụ án diệt môn như thế này mà lại liên lụy đến những họa sĩ như bọn hắn.

Thủ pháp tiêu trừ thuốc màu? Ai biết cái này là gì?

Càng nghĩ thì Nghiêm họa sư càng muộn phiền. Nếu như để cho lão ta biết được là ai đang ở sau lưng giở trò thì lão nhất định sẽ cho đối phương đẹp mắt.

Hai người lại trò chuyện một hồi về vụ án Vương gia bị diệt môn, phỏng đoán là do tên tội phạm nào làm, Vương gia có nhiều hộ viện trông nhà như vậy mà cũng không ngăn được.

Lúc này con phố vừa mới lên đèn, nếu mà là lúc trước thì Nghiêm họa sư chắc chắn sẽ đi phường An Nhạc để vui đùa một chút.

Nhưng hôm nay lão ta đã tổn thất 100 lượng bạc rồi, trong lòng còn đang rỉ máu đây, vuốt ve những mảnh bạc vụn còn sót lại trong ống tay áo, lão không còn tâm tình để đi chơi nữa.

Sau khi tách khỏi người đàn ông trung niên kia, Nghiêm họa sư mượn nhờ ánh chiều tà ung dung đi về nhà. Nhưng mà vừa ngoặt vào một con hẻm thì bị một cái bảo tải từ trên trời giáng xuống chụp vào lão ta.