Vụ án Vương gia bị diệt môn liền nằm trong phạm vi quản lý của ông ta.
“Bản huyện úy đã điều tra rõ ràng rồi. Vụ án này không có quan hệ gì với ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là đúng dịp gặp phải thôi. Đợi lát nữa ngươi có thể yên tâm về nhà rồi.” Đỗ huyện úy vung tay lên nói.
“Đa tạ huyện úy.” Trần Mộc thở phào nhẹ nhõm.
“Ta thấy họa kỹ của Trần công tử rất tốt, nếu như có thể tới huyện nha trợ giúp vẽ tranh truy nã thì chắc chắn sẽ tăng cường việc trị an của huyện ta lên rất nhiều. Không biết Trần công tử...” Đỗ huyện úy thản nhiên nói.
“Không thành vấn đề.” Trần Mộc quả quyết đáp ứng.
Hắn không có cách nào không đáp ứng.
Đỗ huyện úy hài lòng gật đầu, sau đó thuận miệng hỏi: “Trần công tử có thể nhìn ra có người cố ý xóa đi bức họa, vậy không biết công tử có hiểu rõ về loại thủ pháp đặc biệt này không?”
Hiểu rõ? Ta không chỉ hiểu mà ta còn có thể điều chế loại nước màu này nữa.
Nhưng ta không thể nói.
Trần Mộc giả vờ suy nghĩ nửa ngày rồi mới lắc đầu cười khổ: “Khi phụ thân ta còn sống đã từng đề cập qua loại thủ pháp xóa bỏ thuốc màu này, nhưng mà ta cũng chỉ là nghe nói mà thôi, cụ thể như thế nào thì không biết.”
Đỗ huyện úy gật gật đầu. Ông ta cũng không trông cậy vào một tên thư sinh nghèo có thể biết được loại bí pháp này.
Ông ta vừa định mở miệng tiễn khách thì đột nhiên lại nghe Trần Mộc nói: “Nghe nói là Diệu Họa Phường ở thành đông là nơi hội tụ những họa sĩ đỉnh tiêm của huyện Thanh Sơn, nói không chừng những người ở đấy có thể biết được chút gì đó.”
Lục bộ đầu đứng bên cạnh liền giật giật khóe miệng.
“Diệu Họa Phường.” Đôi mắt của Đỗ huyện úy lập tức tỏa sáng: “Lục bộ khoái, ngươi lập tức dẫn người bắt hết họa sĩ của Diệu Họa Phường về đây.”
Lục bộ đầu quay sang nhìn Trần Mộc đang cười tủm tỉm bên cạnh giống như việc này chả liên quan gì đến hắn thì khóe mắt của y không khỏi giật giật.
Tên thư sinh này thù dai thật.
...
Phường Bình An, Trần gia trạch viện.
Trần Mộc ngồi trước bàn tứ phương ở trong phòng khách trầm mặc không nói, sắc mặt thì âm tình bất định.
Đầu tiên là bị Nghiêm họa sự phái người chặn đường. Nếu như không phải Lục bộ đầu tới kịp thì hắn đã bị ăn đòn rồi.
Sau đó là bị bắt đến huyện nha, liên quan đến một vụ án diệt môn. Mặc dù bây giờ đã được thả ra, nhưng sau này thì khó nói.
Diệt môn là đại án, nếu như không có cách nào phá án và bắt được hung thủ, vì chiến tích, huyện nha nhất định sẽ đi tìm một con dê để gánh tội thay.
Ta chỉ là một gã thư sinh nghèo, hơn nữa còn liên quan đến vụ án này nên sẽ là sự lựa chọn tốt nhất.
“Thân bất do kỷ a.” Trần Mộc thở dài.
Những chuyện hôm nay mà hắn gặp phải đã làm cho hắn có một nhận thức rõ ràng.
Chỗ này không còn là quốc gia phồn vinh yên ổn của hắn ở kiếp trước nữa, mà là một thế giới cổ đại hỗn loạn.
Hắn phải học cách bảo vệ bản thân.
“Luyện võ trong thời gian ngắn là chuyện không có khả năng, nhưng phải tìm một chút gì đó phòng thân mới được.”
Cái mà Trần Mộc nghĩ đến đầu tiên là vôi, vôi có giá rất rẻ, số lượng lại có rất nhiều, có thể làm cho đối thủ bất ngờ.
Sau khi hạ quyết tâm, hắn liền bắt đầu chuẩn bị.
“Còn phải nắm giữ thêm một chút sức mạnh nữa.”
Hắn không hiểu chút nào về võ học của thế giới này, cũng không dám tự luyện, chỉ có thể cố nhớ lại trí nhớ của kiếp trước.
Kiếp trước có đủ loại tin tức, có đủ loại kỹ pháp cách đấu, nhưng hắn lại chưa từng tập luyện.
Nghĩ cả nửa ngày, một trí nhớ mơ hồ hiện lên trong đầu.
Hình như là hắn đã từng nhìn qua một phương pháp huấn luyện Phi Hoàng Thạch của Tự Nhiên Môn.
Vũ khí chính của công pháp Phi Hoàng Thạch này chính là những hòn đá nhỏ có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi.
Tài liệu dễ tìm, bắt đầu luyện cũng rất đơn giản, chỉ cần không ngừng đề cao độ chính xác và lực đả kích là được.
Trần Mộc liền đi vào trong sân tìm kiếm những hòn đá vỡ nát. Sau đó đem chậu gỗ rửa mặt ra đặt bên cạnh bức tường. Cách xa năm bước rồi cầm cục đá ném vào trong chậu gỗ.
Trong tay hắn có hơn 20 cục đá đều đã ném hết vào trong chậu gỗ, Trần Mộc nhặt lại những cục đá này, sau đó lui lại cách chậu gỗ sáu bước chân rồi tiếp tục ném.
Chờ khi khoảng cách của hắn tới chậu gỗ là 8 bước chân thì cũng có cục đá rơi ra bên ngoài chậu.
Trần Mộc không tiếp tục gia tăng khoảng cách mà ở yên vị trí đó khổ luyện.
Tiếp tục ném cho đến khi cánh tay ê ẩm, lực lượng yếu bớt thì đột nhiên có một tia cảm ngộ xuất hiện trong đầu hắn.
Phương pháp ném đá được điều chỉnh một cách vô thức, động tác trở nên nhẹ nhàng và dùng ít sức hơn.
Trần Mộc tâm niệm khẽ động, tấm màn hình màu xám lại hiện lên trước mắt.
-----
Thư pháp: 1043/10000 (Nhị giai)
Hoạ kỹ: 157/10000 (Nhị giai)
Phi thạch: 26/10000 (Nhất giai)
-----
Trần Mộc hít sâu một hơi.
Kế tiếp chính là giai đoạn mà hắn quen thuộc nhất.
Cày thôi!