Chương 17: Phi Hoàng Thạch

Dù Trần Mộc có nghĩ thế nào thì cũng không hiểu tại sao chỉ vì một bức họa mà mình đã vẽ lại khiến mình bị liên lụy vào trong một vụ trọng án diệt môn.

Càng làm cho hắn rợn cả tóc gáy là chuyện Vương gia bị diệt môn. Vương gia chính là một đại gia tộc đã cư trú ở huyện Thanh Sơn này mười mấy năm rồi.

Trần Mộc nhìn chằm chằm bức họa bị thiếu mất cái đầu này, trong đầu hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung.

“Đi theo ta đi.” Lục bộ đầu quay người muốn đem Trần Mộc vào trong hậu đường. Huyện úy đã nói là không thể bỏ qua cho Trần Mộc được, cho nên y chỉ có thể tạm giam bắt giữ Trần Mộc.

Trong lòng Lục bộ đầu lại dâng lên một chút cảm xúc thương hại. Nhốt vào đại lao thì dễ, nhưng mà đi ra mới khó.

Vụ án Vương gia bị diệt môn có những tình tiết rất ác liệt, tri huyện và huyện úy phải chịu áp lực rất lớn. Có lẽ cuối cùng sẽ đi tìm một con dê để chịu tội thay.

Một thư sinh có liên quan đến vụ án của Vương gia... Lục bộ đầu không dám nghĩ tiếp.

“Chờ đã.” Trầm Mộc mở miệng gọi Lục bộ đầu lại.

Tiền thân là một người không bạn bè không thân thích, một khi bị nhốt vào đại lao, bên ngoài lại không có người lo liệu thì tính mạng chỉ có thể phó thác cho ông giời mà thôi.

“Bức họa mà ta vẽ là một bức chân dung hoàn chỉnh, chắc chắn là đã có người cố lộng huyền hư làm cho đầu người biến mất, dùng thủ pháp đặc biệt để xóa đầu người đi.” Trần Mộc trầm giọng nói.

Kỹ năng hội họa nhị giai cung cấp cho hắn lượng tri thức khổng lồ.

Nhìn chằm chằm vào bức họa không đầu này thì đột nhiên trong não của hắn lại dần dần hiện lên một phối phương thuốc màu.

Hắn tới gần bức họa rồi nhẹ nhàng ngửi thử.

Trong mùi mực nồng nặc còn có một chút mùi thơm yếu ót từ trên giấy phát ra, trong lòng Trần Mộc càng chắc chắn hơn.

“Người không có cách nào để chứng minh.” Lục bộ đầu nói.

“Có.” Trần Mộc nhìn chằm chằm Lục bộ đầu.

“Bức họa này là di ảnh của gia chủ Vương gia, trang giấy và thuốc màu đều là hàng thượng đẳng, cộng thêm nét chữ cứng cáp và họa kỹ của ta đủ để cho bức họa này bảo tồn được mấy chục năm không phai màu.” Trần Mộc nói chắc như đinh đóng cột.

Thật ra thì loại thuốc màu có thể xóa hết vết mực kia cũng không phải là không có dấu vết để lại, nhưng hắn đương nhiên không thể trực tiếp nói ra chuyện này cho đối phương biết. Vì chuyện này sẽ làm cho hắn bị tình nghi thêm nữa.

“Chỉ cần để người đem bức tranh này tách từ giữa ra thì nhất định có thể tìm được lượng thuốc màu còn sót lại. Điều này đủ để chứng minh bức họa mà ta vẽ ra là hoàn chỉnh.”

“Người chờ ở đây.” Lục bộ đầu cầm bức họa bước ra đại đường.

Lục phòng thư lại của huyện nha đều là thư sinh, không thiếu người có tay nghề biết trang phiếu.

...

Nửa canh giờ sau, trong hậu đường huyện nha.

“Như vậy là không thể nào nói là do tà ma làm loạn được rồi.” Đỗ huyện úy ưu sầu nhìn chằm chằm vào bức họa sống động như thật này.

Tà ma giết người thì không cần phải xóa đầu người trong bức họa làm gì. Chuyện này hiển nhiên là có tặc nhân đang làm loạn, cố lộng huyền hư.

“Xem ra tên thư sinh này là đúng dịp gặp phải chuyện này.” Lục bộ đầu nói.

“Ừm, còn là một nhân tài a.” Lúc này thì Đỗ huyện úy đã không có tâm tình nào để quan sát bức họa.

Một bức họa lập thể rất chân thật, lập tức làm cho ông ta cảm thấy rất mới mẻ.

Ông ta chưa từng gặp loại họa pháp giống như thế này bao giờ.

Nếu như hình ảnh của người trong lệnh truy nã giống thật như trong bức họa này thì còn sợ gì không bắt được đạo phỉ nữa.” Đỗ huyện úy động lòng: “Ta rất có hứng thú để gặp tên thư sinh này một chút.”

“Trừ Tà Kính thật sự không có phản ứng gì sao?” Đỗ huyện úy xác nhận lại lần nữa.

“Không có.”

“Được, đi gặp vị thư sinh này thôi.” Đỗ huyện úy trấn định nói.

...

“Trần công tử đại tài, kỹ năng hội họa của công tử quả thật để ta mở rộng tầm mắt a.” Đỗ huyện úy từ trong hậu đường đi ra rồi tán thưởng nói.

“Đây là Đỗ huyện úy của huyện chúng ta.” Lục bộ đầu ở bên cạnh giới thiệu.

Trần Mộc chắp tay hành lễ: “Gặp qua Đỗ huyện úy.”

Nhờ ký ức của tiền thân mà hắn biết được người này là ai.

Hắn cũng biết được rằng huyện úy thì tương đương với phó tổng của một công ty, cấp bậc chỉ đứng sau huyện lệnh của huyện Thanh Sơn, công việc chủ yếu là phụ trách trị an cảnh nội.