Chương 21: Truy Nã

Trần Mộc đột nhiên hiểu ra, cày độ thuần thục là có thể lấy được cảm ngộ, nhưng mà cũng không phải đến một cách vô căn cứ, mà là những tri thức đã tồn tại.

Tấm màn hình này giống như một cơ sở dữ liệu khổng lồ, Trần Mộc thông qua độ thuần thục để không ngừng thu hoạch những tư liệu trong đó.

Nói không chừng còn có tri thức ở thế giới trước nữa.

Nếu không thì hắn cũng không luyện được họa kỹ lập thể tả thực, nghĩ đến đây thì hắn lại cảm thấy rất thần kỳ.

...

Cổng huyện nha, Trần Mộc theo Lục bộ đầu đi vào bên trong.

Có một lão đầu sưng mặt sưng mũi đang đâm đầu đi tới.

“Nghiêm họa sư.” Lục bộ đầu chắp tay vấn an.

Con mắt của lão đầu này sưng thành một đường kẻ, cái cằm thì nhô lên cao cao, kiêu căng ừ một tiếng, bước ra khỏi nha môn với tốc độ rùa bò.

“Nghiêm họa sư? Ông ấy bị người ta đánh à?” Gương mặt của Trần Mộc tràn đầy vẻ ngạc nhiên, lại chợt tràn đầy oán giận nói.

“Thực sự là thế phong nhật hạ a, tại sao lại xuống tay mạnh như vậy với một ông lão chứ, thật sự là quá ác độc mà.”

Lục bộ đầu liếc nhìn Trần Mộc với vẻ mặt cổ quái.

Y vẫn luôn cảm thấy biểu lộ của tên thư sinh này không đúng lắm.

Huyện nha có sáu thư phòng, nơi này là một trong hai gian phòng ở bên ngoài đại sảnh.

Lục bộ đầu dẫn Trần Mộc đi vào một trong hai căn phòng đó, bút mực giấy nghiên đều đã được chuẩn bị kỹ càng. Trên tường còn có năm sáu bức họa vẽ chân dung.

Huyện nha còn tìm những họa sĩ khác nữa.

Trong căn phòng còn có một gã học đồ của một hiệu thuốc đang giới thiệu những đặc thù bên ngoài của tên thủ phạm. Gã ta là người duy nhất thấy mặt của hung thủ.

Từ trong miệng của gã, Trần Mộc nhanh chóng tưởng tượng ra hình ảnh của tên thủ phạm trong đầu mình.

Hắn vừa định vẽ thì đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn về phía bức họa đang treo trên tường.

Trong đó có một bộ chân dung hoàn chỉnh, giống hình ảnh mà hắn đã tưởng tượng trong đầu đến sáu bảy phần.

Trần Mộc nhận ra bút pháp này, chắc chắn là do Nghiêm họa sư vẽ.

Không hổ là lão họa sĩ, dựa vào kinh nghiệm hội họa nhiều năm liền có thể vẽ giống đến sáu bảy phần chỉ qua dăm ba câu miêu tả của gã học đồ dược sư.

Nếu như mình không bật hack thì chắc là không sánh bằng lão ta được.

Nhưng nếu như mình đem hình ảnh thực tế của tên thủ phạm đó vẽ ra thì không phải là đang đạp Nghiêm họa sư xuống sao?

Lão ta chính là một lão họa sĩ lâu năm có danh tiếng có địa vị, bị một hậu bối như mình siêu việt thì chẳng phải là rất mất mặt sao?

Không được, không được.

Lão ta đã bị đánh thảm như vậy rồi, lại đi đả kích địa vị ngành nghề của lão thì rất không thích hợp.

Trần Mộc huy hào bát mặc, một bức chân dung giống như ảnh chụp được hiện lên trên giấy.

Không gian ba chiều, không giống người thật, ngoài chuyện không giống thủ phạm ra thì không có bất kỳ vấn đề nào khác.

Lại so sánh với bức họa của Nghiêm họa sư, Trần Mộc gật đầu hài lòng rồi từ từ rời khỏi huyện nha.

...

Ba ngày sau, Trần Mộc đi hàng thịt của Trịnh Đồ mua thịt.

Khi đi ngang qua một nhà tửu lâu thì thấy một tấm lệnh truy nã được dán ngay trước cửa ra vào.

Nhân vật được vẽ có tướng mạo rất bình thường nhưng ánh mắt lại rất lạnh nhạt. Y chính là hung phạm đã diệt sát cả nhà Vương gia.

Trần Mộc nhận ra đây là thủ bút của Nghiêm họa sư, bức họa mà hắn đã vẽ quả nhiên là không được tuyển chọn.

Trần Mộc vui mừng gật đầu.

Người có thể gây ra một vụ án diệt môn thì chắc chắn không phải là hạng người hung ác bình thường. Bị người vẽ tranh truy nã, nói không chừng còn sẽ trả thù họa sĩ nữa a.

Xem ra lão tiền bối Nghiêm họa sư thật sự là trách nhiệm trọng đại a.

Cho nên mới nói là phải tôn trọng lão tiền bối.

Trần Mộc vô cùng tự hào với việc cố ý giấu dốt trong nha môn của mình.

Chúc lão họa sĩ cả đời bình an.

...

Keng!

Phanh!

Một tiếng giòn vang, đồng tiền đang được treo ở giữa không trung đột nhiên biến mất.

Ngay sau đó có một âm thanh nặng nề vang lên, nghe giống như là một quả pháo bị chôn xuống đất rồi nổ tung.

Mặt tường gạch mộc bị nổ thành một cái hố nhỏ.

Trần Mộc bước lên trước, móc đồng tiền đang hãm trong tường đất ra. Nhìn đồng tiền hơi hơi biến dạng, Trần Mộc liền buông lỏng một hơi.

“Không thể lại dùng đồng tiền luyện tập nữa, nếu mà làm hư thì sẽ bị thiệt.”