Chương 9: Chương 9: mở cầu

Sau khi cuồng huyết chiến hết tác dụng, thì những gì Trần Bình Nhật còn nhớ là hình ảnh mặt đất đến gần, và tiếng thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.

Trần Bình Nhật muốn mở mắt tỉnh dậy ngay lập tức. Nhưng đầu óc hắn vẫn còn hơi choáng váng, do thiếu máu. Đó chắc cũng là tác dụng phụ đốt máu của cuồng huyết chiến.

"Mình chưa thể ngồi dậy hay cử động được luôn. Thôi đành nằm nghỉ ngơi thêm lúc nữa vậy."

Nghỉ ngơi thêm lát sau, Trần Bình Nhật mới hồi phục lại một nửa. Hắn mới bắt đầu mở mắt được. Cảnh tượng tuyệt đẹp của những ngôi sao trên bầu trời đêm, là hình ảnh đầu tiên hiện lên trong mắt hắn.

Chúng sáng rực rỡ bao kín bầu trời, phải đến hàng ngàn, hàng vạn, hoặc có thể là hàng triệu ngôi sao.

Mà Trần Bình Nhật cứ như bị chúng hút hồn vậy. Chỉ muốn đắm chìm sâu vào vẻ đẹp bên ngoài vũ trụ, mà ở Trái Đất bị ô nhiễm ánh sáng. Lên những ngôi sao ngoài vũ trụ không khác gì ngọn nến so với bóng đèn 220w trong thành phố vậy. Khiến hắn hiếm khi có thể gặp lại được khung cảnh này.

Trần Bình Nhật chỉ tiếc là mình không mang điện thoại để chụp lại một tấm làm kỉ niệm.

Hoà mình cùng tiếng kêu "Tách Tách." của đốm lửa trại. Hắn cảm thấy trong lòng thật thoải mái, đầu óc thư giãn.

Những tiếng bụng réo "Ọt ọt ọt." xung quanh, kêu lên liên tục như dàn nhạc giao hưởng.

Trần Bình Nhật hoàn hồn bừng tỉnh lại trước những chiếc bụng réo ấy. Hắn ngó sang, thì nhìn thấy ông chú, các cô gái với bọn trẻ đang ngồi xung quanh lửa trại ôm bụng.

"Chắc họ phải đói lắm, xung quanh đây cùng lắm chỉ có quả dại để lấp bụng" Trần Bình Nhật thầm lo lắng cho họ.

Có cậu bé đang định gặm cả giày của mình nhưng bị ông chú Gruu ngăn lại. Các cô gái thì xấu hổ ôm mặt cúi xuống.

Trần Bình Nhật cố chống một tay ngồi dậy, nhưng cơn chóng mặt chợt xuất hiện. Khiến hắn trượt tay đầu đập xuống đất nằm tiếp.

Sau tiếng ngã lại xuống đất của Trần Bình Nhật, ông chú Gruu các cô gái với bọn trẻ đang nhìn chằm chằm đốm lửa trại, giật mình đứng dậy chạy ra vây xung quanh hắn.

Ông chú Gruu đỡ lưng Bình Nhật ngồi dậy lo lắng hỏi han: "Chàng trai cậu có ổn không?"

Trần Bình Nhật quan sát xung quanh trước, thấy nét mặt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt họ. Hắn định nói mình vẫn ổn, thì tiếng hệ thống trong đầu vang lên.

[Chúc mừng túc chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên có được một cơ hội quay cầu miễn phí.]

[Quay thưởng sơ cấp sẽ có tám quả cầu. Tuỳ vào màu quả cầu, phẩn thưởng sẽ khác nhau, phân thành các màu vàng, đen, đỏ và trắng.]

[Phần thưởng vé sơ cấp, trung cấp, cao cấp, siêu tuyệt sẽ khác nhau. Phần thưởng tăng giá trị dần lên theo số điểm hận thù túc chủ bỏ ra.]

[100 điểm hận thù cho vé sơ cấp, 1000 điểm hận thù cho vé trung cấp, 100.000 điểm hận thù cho vé cao cấp, 1.000.000 điểm hận thù cho vé siêu tuyệt...]

"Thú vị, hệ thống ta dùng vé sơ cấp quay cầu."

[Ting Ting, túc chủ đã nhận được sách kĩ năng Đại sư rán trứng.]

"... Ta không tin may mắn mình kém vậy, quay tiếp."

[Túc chủ đã tiêu hao 100 điểm hận thù, đổi vé quay thưởng sơ cấp thành công.]

[Ting Tìng, túc chủ đã vào cầu chúc may mắn lần sau.]

[May mắn E? đã nhảy cầu, túc chủ đã nhận được công pháp nhập khí bản năng cấp nhập môn 3 sao.]

"Được lắm, ít nhất phải như vậy chứ."

Vui sướng quay được cầu tốt, Trần Bình Nhật cười như được mùa.

"Hê Hê Hê."

Ông chú Gruu tát liên tục vào hai má của Bình Nhật, lay hắn tỉnh lại. Dù hai má đã đỏ lỏm nhưng hắn vẫn đang cười trong vô thức.

Ông chú sợ Bình Nhật lại tái phát bệnh lúc ra ngoài động. Ông lùi ra phía sau chắn trước các cô gái và bọn trẻ. Tất cả bọn họ đều nhìn hắn đề phòng.

Trần Binh Nhật tỉnh lại thì thấy mọi người cách xa nhìn mình đề phòng như thế, vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra?

"Sao vậy ông chú, các em nữa sao lại cách xa anh như vậy?"

"Anh ổn mà không sao đâu."

Ông chú Gruu thấy hắn biểu hiện lại như bình thường, không đòi được dẫm lên như 1 con bọ nữa.

Ông mới dẫn mọi người lại gần Bình Nhật.

Ông chú trả lời ngập ngừng, rồi dẫn các cô gái với đám trẻ lại gần Bình Nhật "Vậ...y vậy à, may quá, không sao rồi các cháu."

"Chàng trai có vẻ ổn thật rồi nhỉ?" Ông chú tự hỏi trong đầu.

Bình Nhật thấy mọi người không bình thường, bèn hỏi hệ thống chuyện gì đã xả ra?

"Hệ thống họ sao vậy? Ngươi có biết gì không?"

[Đó là sau khi hết cuồng huyết chiến, túc chủ có vẻ không nhớ gì nữa nhỉ?]

Bình Nhật biểu cảm á khẩu sau khi hệ thống nói vì hắn đã biết là chuyện gì.

"..."

[Cộng 150 điểm hận thù từ túc chủ.]

Một cô bé tám tuổi, tóc nâu, đáng yêu, cao gần đến hông Bình Nhật. Hai tay cầm Lá đựng các loại quả dại ăn được, từ từ đi đến chỗ hắn.

"Ana và mọi người đã tìm được trong rừng đó, chúng em đều ăn rồi, đây là phần của anh."

Vừa nói cô bé vừa xoè đôi bàn tay ra, trong khi bụng vẫn réo lên "Ọt ọt."

"Cám ơn các em nha, ừ ngon lắm."