Nói xong Trần Bình Nhật xoa đầu cô bé, gật đầu cám ơn mọi người. Cô bé cúi mặt xấu hổ, ông chú lại biểu cảm ấm áp nhìn hắn.
[Túc chủ là đồ lolicon.]
"Im đi hệ thống ngu ngốc, với lại nhanh đổi cho ta hai chiếc áo sơ mi trắng với mười tám ly mì ảo ảo, năm ấm nước sôi."
[Đổi thành công các vật phẩm trừ 150 điểm hận thù của túc chủ.]
Đầu tiên 1 bộ áo sơ mi trắng xuất hiện, sau đó 18 ly mì ảo ảo xuất hiện thẳng hàng. Họ đều bất ngờ vì những đồ kì lạ lại bỗng nhiên xuất hiện từ trong hư vô một lần nữa.
Tất cả tò mò đều đồng thanh hỏi: "Anh(chàng) trai, đây là gì vậy.". Trần Bình Nhật do cảm động nhất thời mà quên mất mình là người hiện đại xuyên không.
Hắn nghĩ ngợi 1 lúc rồi giải thích:
"Đây là đặc sản cho những người không có thời gian rảnh, hoặc không biết nấu ăn gọi là mì ly ảo ảo ở quê hương Việt Nam tôi. Nằm ở phía Đông, còn đây là túi không gian có thể lấy đồ bên trong bằng suy nghĩ."
Nói vậy Trần Bình Nhật móc ra cái túi hình trăng lưỡi niềm trong túi quần ra, chỉ vào giải thích sao đồ ăn lại xuất hiện từ hư không.
"Ta làm mạo hiểm giả nhiều năm, chưa từng gặp qua khuôn mặt, và màu tóc nào giống cậu ở Vương quốc Parad."
"Vậy là chàng trai là lữ hành giả từ phía Đông, đi chu du khắp thế giới."
"Đúng, đúng vậy đó chú."
Nhờ ông chú Gruu đầu nảy số nhanh, tự suy luôn cho những lời giải thích mà Trần Bình Nhật không cần phải đắn đo suy nghĩ nữa.
"Mình cũng không có nói dối, hoàn toàn có một nửa sự thật. Là mình đi du hành xuyên qua các thế giới thôi."
Giải thích xong Trần Bình Nhật đưa cho ông chú một chiếc áo sơ mi, và bắt đầu dạy họ cách nấu mì.
"Các em bây giờ chờ nước sôi, và mở nắp ly ra xé các gói nhỏ hình vuông này. Đổ nước ngang lưng cốc, đậy nắp vào."
Họ bắt đầu làm theo hướng dẫn của Bình Nhật, đổ nước sôi vào ly mì đậy nắp lại.
Khi mì đã chín nở ra, Trần Bình Nhật chỉ dẫn họ mở nắp. Mùi thơm chua chua ngọt ngọt xộc vào mũi, họ đồng thanh nói: "Thơm Quá!"
"Giờ ăn được rồi đó mọi người."
"Nóng! Nóng! Nhưng mà ngon quá!"
"Chàng trai, cậu mà bán cái này ở vương quốc cho thương nhân thì chẳng mấy chốc sẽ giàu có."
"Không, không có đâu chú đây chỉ những món quà cuối cùng trước khi tôi rời quê thôi."
Trần Bình Nhật biết nếu hắn bán hàng loạt các món đồ ở thế giới mình. Hắn sẽ trở lên giàu có, nhưng cùng với đó sẽ tiếp tay cho chiến tranh giữa các vương quốc ở thế giới này.
Trần Bình Nhật là người hiện đai và được dạy cho tầm nguy hiểm to lớn của chiến tranh. Ảnh hưởng đến con người như thế nào qua các bài học lịch sử.
Ông chú như đọc được hết suy nghĩ chỉ bằng cách nhìn biểu cảm mặt Bình Nhật. Ông đổi chủ đề khác để tránh làm cho bầu không khí khó xử.
"À đúng rồi chàng trai, ta vẫn chưa biết tên cậu?"
Các cô gái và bọn trẻ đang ăn cũng đều nhìn về phía Trần Bình Nhật, đồng thanh đáp: "Đúng vậy, đúng vậy đó, chúng em vẫn chưa biết tên anh. Ít nhất anh cũng phải cho chúng em được biết tên người hùng cứu mình chứ!"
Nghe được những gì ông chú các cô gái và bọn trẻ nói. Bình Nhật loay hoay nghĩ lên cho biết tên thật, hay lấy tên giả của mình.
Hắn bèn hỏi hệ thống cho chắc chắn. Xem có lên nói tên thật của mình không?
"Hệ thống ta nói ra tên thật của mình liệu có vấn đề gì không?"
[Túc chủ yên tâm có thể nói ra, bổn hệ thống còn có thể xoá trí nhớ mà.]
"Ngươi cuối cùng cũng ra dáng một hệ thống đáng tin rồi đấy."
[Đó là khi túc chủ chưa bị nguyền... chết trước đó là được.]
"..."
"Uổng công ta đặt niềm tin ở ngươi."
Lời qua tiếng lại với hệ thống như mọi khi, Bình Nhật quyết định đặt niềm tin với hệ thống và nói tên thật của mình cho họ.
"Tôi tên là Bình Nhật, Trần Bình Nhật."
Phản ứng đầu tiên của họ là ngạc nhiên rồi lúng túng, sau đó cúi đầu quỳ xuống.
Trần Bình Nhật cũng bất ngờ không kém khi thấy biểu cảm và hành động của họ.
"Ngài làm ơn tha thứ cho bọn trẻ, và lấy mạng kẻ hèn mọn này, vì đã ngồi ngang hàng với ngài ạ."
Ông chú quỳ, và cúi đầu sâu hết mức có thể, anh vội vàng ra đỡ người ông ấy dậy. Và bảo tất cả các em đứng dậy, vì sao á? Hắn là một người hiện đại. Hắn không quen với cảnh một ông chú bốn mươi tuổi, các cô gái và bọn trẻ quỳ trước mặt người như mình.
"Này này ông chú làm gì vậy? Cả các em nữa anh chỉ là một người dân bình thường thôi mà."
"Nhưng thưa ngài, ngài có tên đệm và họ nữa, ngài không phải một quý tộc sao ạ?" Ông chú chỉ dám ngửa mặt lên một chút, lịch sự hỏi Bình Nhật.
"Ông chú nói chuyện lại như cũ đi, với lại ở đất nước tôi sống không có phân biệt, ai ai cũng bình đẳng như nhau thôi, trẻ em từ khi sinh ra đã có họ tên do bố mẹ đặt rồi."
Ông chú với các em nhìn Trần Bình Nhật bán tin bán nghi. Nhưng nhìn hành động, và cách cư xử của hắn cũng không giống những quý tộc mà họ từng gặp. Sau một hồi Bình Nhật tìm cách giải thích mọi thứ, thì họ mới chịu tin.
"Giờ mọi người cũng giới thiệu đi, tôi đã nói về bản thân mình trước rồi."
"Ta là Gruu, một mạo hiểm giả đã nghỉ hưu, sinh sống tại làng Oran, do bang hội vương đô cử ngươi chậm trể. Nên đã tự mình xông vào động goblin, do bất cẩn nghĩ chúng chỉ là goblin, với một sai lầm không lên có của một mạo hiểm giả kì cựu trong nghề này. Ta đã bị dính bẫy, và cậu biết những gì tiếp theo rồi đó, Ha Ha."