Chương 8: Chương 8: Thoát khỏi hang động goblin p.cuối

Vũ khí kì lạ chưa được biết tới ở thế giới này đang được dùng thành thạo trên hai tay của Bình Nhật. Khuôn mặt ông chú biểu cảm á khẩu, khi trông thấy cảnh tượng này.

Bọn goblin con nghe tiếng mẹ chúng kêu thảm thiết, vội vàng chạy tới tấn công, ngăn Trần Bình Nhật lại. Nhưng ông chú đã nhảy tới hướng Bình Nhật để ngăn đám goblin lại..

"Chỗ chàng trai có vẻ ổn rồi, còn mình cũng phải cố gắng hơn mới được."

"Nào, các ngươi muốn tới chỗ chàng trai thì vượt qua xác ta đã. Nhưng kết cục chỉ có cái chết thôi ha ha ha ha." - Ông chú hắng giọng, và toả ra một chút khát máu xung quanh.

Bọn goblin nhốn nháo lao tới không còn giữ được sự bình tĩnh, để bao vây ông chú. Từng con một lao tới chẳng mấy chốc đã bị tiêu diệt hết, với từng nhát chém ngọt lịm vào cổ khiến chúng bay xuống đất.

Rầm Rầm Râm Rầm!

Tiếng vách tường trong hang động sụp đổ, bụi bay mù mịt. Cơ thể con nữ hoàng goblin thủng khắp nơi như cái dép tổ ong, bị chôn vùi trong đá, và đạn.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống qua vách tường sụp đổ. Nơi giờ đây chỉ còn một chàng trai vác một khẩu súng gatling guns.

Cùng một khẩu súng còn lại cầm tay, Bình Nhật cười khoe hàm răng trắng bóng, đã bị đánh mạnh đến nỗi mất bốn chiếc răng cửa của mình. Những tia nắng vàng đỏ chiếu vào người Bình Nhật. Tô điểm cho khuôn mặt đẹp trai đã bị tím bầm càng thêm đáng thương hơn của hắn.

Ông chú đi bộ đến lại gần hắn cười nói "Chàng trai trông cậu thảm thật đấy, ha ha ha."

Bình Nhật nhìn lại ông chú với vết thương chằng chịt khắp người, bị mất một tai, tay trái bị thương lộ cả xương cẳng tay, cũng cười đáp:

"Chú cũng thảm đâu kém, ha ha ha."

Ông chú quay sang nhìn ánh hoàng hôn nhớ lại những kỉ niệm năm tháng mạo hiểm của mình rồi nói:

"Chàng trai, cậu có biết cảnh hoàng hôn đẹp, đáng nhớ nhất khi nào không?"

"Tất nhiên là khi mặt trời lặn rồi ông chú." Bình Nhật thản nhiên đáp.

[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu.]

[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu.]

[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu...]

"... Đó là sau trận chiến, ta vẫn còn sống để được ngắm nhìn nó."

[Hệ thống đổi ta 2 viên thuốc khôi phục trạng thái cơ thể.]

[Đổi thành công 2 viên thuốc khôi phục trạng thái cơ thể tiêu hao 40 điểm hận thù của túc chủ.]

"Xin lỗi ông chú, chú vừa nói gì vậy nhỉ?"

"Vừa tôi thất thần một chút."

Ông chú mặt biểu cảm á khẩu, Trần Bình Nhật thấy thế lo không biết ông chú già thêm nữa sẽ như thế nào?

[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu, +10 điểm hận thù.]

"..."

Hắn nhanh trí ném cho ông chú viên thuốc khôi phục trạng thái để phá vỡ tình huống khó xử.

"Bắt lấy này chú, viên thuốc chữa lành vết thương đó."

Một con goblin từ trong bóng tối bất ngờ lao ra bắt lấy viên thuốc đang bay tới chỗ ông chú Gruu rồi nó nuốt luôn vào bụng.

"..."

"..."

[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu.]

[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu.]

[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu.]

[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu...]

Con goblin này nhìn ông chú một cái xong lè lưỡi chế giễu kêu: "Gobuu, Gobuu." rồi bỏ chạy.

(Đố ngươi bắt được ta, không bắt được làm chó.)

"...?"

"...?"

[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu.]

[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu.]

[Sao ông chú lại hận ta chứ? Rõ ràng là con goblin kia lấy đi mất.]

[Mặc dù túc chủ là người ném viên thuốc.]

[... Đổi cho ta một viên nữa đi hệ thống.]

[Đổi thành công một viên thuốc khôi phục trạng thái cơ thể.]

Ánh sáng đi khỏi mắt, ông chú thất thần như đang nhìn vào nơi xa xôi nào đó không tồn tại trên thế giới này.

Trần Bình Nhật tiến lại gần mở lòng bàn tay trái ông chú. Song hắn đặt viên thuốc vào, đóng nó lại và gọi ông chú tỉnh lại.

"Chú Gruu cắn viên thuốc hồi phục đi, nhanh ta con đoàn tụ lại nhóm bọn trẻ với các cô gái đấy."

Ông chú đang chuẩn bị sang cầu thì nghe tiếng Bình Nhật gọi. Ông nhớ mình vẫn còn nhiệm vụ phải làm.

"Chắc chưa đến lúc rồi ông bạn, hẹn lúc khác đến đón tôi nhé."

"Ừ, trở về đi dương thọ của ông vẫn chưa hết."

"Cuối cùng chú cũng trở lại, nhanh chúng ta ra ngoài hang động thôi."

Nói xong ông chú đưa viên thuốc bên tay trái cắn. Cơ thể ông chú đã lành lặn lại như cũ, xương cẳng tay trái lộ ra lành lại như mới. Ông chú mất một tai phải do thuốc không có tác dụng khôi phục lại một phần bị mất của cơ thể.

"Mình nghe thấy những lời nói kì lạ từ ông chú thì phải? Mà thôi kệ đi." - Trần Bình Nhật lẩm bẩm tự hỏi.

Trần Bình Nhật cũng đưa tay phải lên cắn viên thuốc. Tốc độ hồi phục của hắn nhanh hơn hẳn so với ông chú. Vì hắn vẫn đang trong trạng thái cuồng huyết chiến.

"Ra ngoài thôi ông chú."

Hồi phục lại cơ thể, Bình Nhật và ông chú nhanh chóng di chuyển ra ngoài.

[Thêm Gruu vào danh sách bạn bè.]

[Nhiệm vụ giải cứu dân làng, hạng F hoàn thành.]

[Nhận thưởng cầu quay may mắn.]