Trong khi Trần Bình Nhật còn đang than thở về cuộc đời.
Bốn con goblin đã đem hắn về đến động của chúng. Trong đó còn có sáu cô gái tóc nâu, mắt đen, mặt trái xoan khá xinh đẹp khoảng độ hai mươi tuổi, ba cậu bé tóc nâu. Hai cô bé mặt búng ra sữa khoảng sáu, đến mười ba tuổi.
Và một ông chú khoảng bốn mươi tuổi bị thương nặng. Khoác trên người cả đống trang bị nát, bị nhốt trong lồng gỗ, có hai con goblin cầm dao cùn, một con goblin cầm trượng.
Khi bị khênh đến gần chiếc lồng giam, ánh sáng phập phùng từ từng ngọn đuốc cắm trên vách tường nhiều hơn.
Tầm nhìn không còn giới hạn bởi bóng tối nữa. Trần Bình Nhật nghiêng ngó, đảo mắt nhìn bốn xung quanh hang động. Hiện ra trước mắt hắn là những bộ xương nhỏ, và lớn nằm rải rác trên mặt đất.
"Mình chắc chắn đó không phải xương động vật, vì khung xương này là của phụ nữ và trẻ em." Trần Bình Nhật khẳng định bằng trực giác của mình.
Sâu trong động có tấm màn rách rưới cũ kĩ, có những tiếng khóc của những con goblin con, làm những ai mà có ở đây cũng sẽ phải nổi da gà.
Hắn gửi thấy mùi của sắt bay xộc vào mũi từ cuối hang động. Bên trong không khí trộn lẫn với cả mùi tanh nồng. "Không thể nhầm được đó chắc chắn là máu."
Bọn chúng cởi trói Trần Bình Nhật xuống. Rồi kéo mỗi một chân của hắn. Do cả thân trên Bình Nhật không còn áo bởi cú rơi. Nên khi bị kéo trượt trên mặt đất. Những mặt đá vỡ cứa qua trầy xước da ngoài, một vài chỗ bắt đầu rỉ máu "Bị kéo dưới đất cũng dát quá đi." Bình Nhật thốt lên đau đớn.
Song chúng nhốt hắn vô lồng cùng với những người khác.
Bốn con goblin đang trao đổi với bốn con goblin canh lồng sau khi đi săn về "gobuu, gobaw.". Chúng rời đi báo cáo cho con đầu đàn.
Trần Bình Nhật nhìn một lượt qua các cô gái đang ngồi bó gối khóc sụt sịt, cậu bé. Và ông chú bị thương kia, rồi tiếng nói trong đầu hắn đợi mong hơn cả dãy số cuối cùng trong giải đặc biệt.
[Túc chủ cải tạo cơ thể đã hoàn thành.]
[Xa bổn hệ thống có một lúc mà túc chủ đã bị trói mai rùa thành thế này, không lẽ túc chủ bị M.]
[Cộng 100 điểm hận thù từ túc chủ.]
"Hệ thống ngu ngốc ai muốn thế chứ! Lúc ta mở mắt đã bị trói, khênh về hang động này rồi."
[Túc chủ không sao đâu? Ai mà chẳng có sở thích đặc biệt không muốn người khác biết.]
[Cộng 100 điểm thù hận từ túc chủ.]
Bình Nhật đang cãi nhau với hệ thống trong đầu, thì nghe giọng lẩm bẩm của các em nhỏ. Cô bé tóc buộc tóc hai bím nhỏ, khoảng sáu tuổi, khóc thút thít, nắm lấy tay ông chú bị thương kia.
"Chú Gruu ơi... con, chúng ta sẽ bị ăn thịt sao?"
Ông chú bị thương kia đang suy nghĩ lựa lời đề chấn án cô bé cùng những cô gái, và các em nhỏ.
"Chúng ta sẽ không bị ăn thịt đâu, chú trên đường đến đây đã thông báo với hội mạo hiểm giả rồi. Chỉ là họ đến muộn thôi, chúng ta sẽ thoát được ra khỏi đây thôi, yên tâm đi Nul-chan." Ông chú liền trả lời
"Thật không chú? Thật không? Thật của thật chứ?" Cô bé Nul lấy tay đưa lên mặt lau lau nước mắt hỏi lại.
Các em nhỏ ngừng khóc, ánh sáng hi vọng hiện lên đôi mắt họ.
Các cô gái ngồi bó ngồi sụt sịt thấy các em nhỏ còn cố gắng đến cuối cùng như vậy, không lẽ họ lại từ bỏ hi vọng?
"Ngươi... thôi ta không thừa hơi, mà cãi nhau với ngươi nữa."
Chứng kiến cảnh cảm động này Trần Bình Nhật ngừng nói chuyện với hệ thống. Hắn nghiêm túc hành động.
"Đổi ta 2 viên thuốc khôi phục trạng thái cơ thể."
[Đổi thành công, trừ 40 điểm hận thù của túc chủ.]
Trần Bình Nhật gồng tay lên, các dây trói tay hắn đứt như sợi bún. Hắn đưa tay trái cầm thuốc đưa lên miệng cắn một viên thuốc khôi phục lại trạng thái cơ thể. Các vết thương trầy sát da trên cơ thể hắn cùng một vài chỗ rỉ máu lành lại nhanh chóng.
Tất cả bọn họ nhìn Trần Bình Nhật chắm chằm, mặt biểu cảm hết sức ngạc nhiên, như thấy một tia hi vọng. Những đôi mắt u ám giờ đã sáng trở lại.
"Mọi người muốn thoát khỏi đây chứ? Ông chú ngồi đằng kia còn chiến đấu được chứ?" Bình Nhật đưa một ánh nhìn mạnh mẽ hỏi họ.
Ông chú quan sát Trần Bình Nhật một lát đánh giá. Xem có đáng để mạo hiểm không? May mà hệ thống đã cải tạo lại cơ thể. Chứ với cái cơ thể trước đây, hắn còn phải xem lại chính bản thân mình.
Sau một hồi đánh giá, ông chú đặt niềm tin ở Bình Nhật mà hỏi: "Ta... khụ khụ, sẽ theo cậu nhưng làm sao? Để thoát khỏi lồng gỗ này."
"Trước tiên chú cắn viên thuốc này đi." Đáp lại câu hỏi, anh đưa viên thuốc khôi phục trạng thái, vào tay phải vẫn cử động tốt của ông chú.
"Đây là gì vậy?"
"Kẹo tăng sức... à nhầm viên thuốc này sẽ chữa lành mọi vết thương cho chú đấy."
Tuy ông chú nhìn Bình Nhật với khuôn mặt á khẩu. Nhưng vẫn cắn viên thuốc vì nhìn thấy cơ thể hắn đã hồi phục vừa nãy.
Khuôn mặt bọn trẻ vui còn hơn cả nhận quà giáng sinh nữa. Chúng với các cô gái lau nước mắt hạnh phúc trên mặt đi.
Chờ ông chú khôi phục xong, Trần Bình Nhật mới yên tâm nhờ hệ thống quét địch.
[Hệ thống tìm kiếm kẻ địch]
[Quét khu vực, có tám con goblin chiến binh ở cửa, một trăm hai mươi goblin sơ sinh, một goblin nữ hoàng ở cuối hang động, bốn goblin canh lồng.]
[Goblin nữ hoàng sức mạnh sơ cấp trung.]
[Sức mạnh của túc chủ bây giờ không đạt yêu cầu, lựa chọn tối ưu một: Đổi 100 điểm lấy kim cang bất hoại cao cấp một phút, lựa chọn số hai: Tự bạo, lựa chọn số ba: Cuồng huyết chiến đấu tác dụng càng đánh càng mạnh 150 điểm. Tác dụng phụ là sau khi chiến đấu xong túc chủ cần người khác dẫm đạp mình liên tục nếu không sợ sẽ dẫn đến tự bạo.]
[Cộng 100 điểm hận thù từ túc chủ.]
[Ngươi... mà có cơ thể, ta sẽ chà sát ngươi xuống mặt đất.]
[Đổi ta 1 cây kiếm dài này trước đi.]
[Đổi thành công Long Sword (kiếm dài), trừ 10 điểm hận thù của túc chủ.]
Cây kiếm xuất hiện từ hư vô nằm trên bàn tay Trần Bình Nhật. Tất cả bọn họ đều bất ngờ.
"Đây ông chú, chú dùng được cái này chứ? Bắt lấy thanh kiếm này chú."
Trần Bình Nhật nắm lấy chuôi kiếm vất sang cho ông chú kia.
"Ấy!! Oái, cậu làm gì vậy?"
[Cộng 50 điểm hận thù từ Gruu.]
Ông chú bị bất ngờ lùi ra sau và bị vấp vào hòn đá, ngã đập mông xuống nền đất.
Thanh kiếm cắm giữa hai chân gần tiểu đậu đậu của ông chú. Ông ấy đáp cho Bình Nhật một cái nhìn trách móc.
"Xin lỗi ông chú nha, tôi quên không vất cả bao kiếm."
"Vấn đề không ở chỗ đấy, mà thôi quên đi."
Ông chú không nói nhiều nữa, chỉ thở dài thử kiếm.
[Cộng thêm 30 điểm hận thù từ Gruu.]
"Điểm có vẻ thấp, này hệ thống giải thích nhưng ngắn ngọn thôi."
[Thế giới thấp, điểm thấp.]
"... Súc tích thật đấy! Cám ơn! Nha, nha."
[Không có gì giải thích cho sự thiếu hiểu biết của túc chủ là trách nhiệm của ta.]
Ông chú Gruu vung thử kiếm qua lại, di chuyển thanh thoát như một điệu múa.
Thử kiếm xong xuôi, ông chú gật đầu hài lòng đáp:
"Kiếm tốt! Giờ chúng ta cần một kế hoạch."