Trần Bình Nhật đang ngồi xếp bằng tu luyện trên chiêc giường ở trong phòng tầng hai của nhà bác trưởng làng. Và hắn cũng lật qua các công thức, và tỉ lệ pha chế làm linh dược hồi phục cánh đồng lúa mì. Cùng làm luôn phân bón từ tai của goblin cho mùa màng mới. Lật qua lật lại tìm mãi cũng chẳng ra được công thức nào rẻ. Bình Nhật vẫn là chịu thua hỏi Như Tuyết.
"Này Như Tuyết cô cho tôi tham khảo xem linh dược một trăm năm, giờ tôi lên kết hợp với thảo dược gì đây?"
[Tôi khuyên anh lên đổi 30 điểm hận thù, lấy một lọ mười viên bách mộc đan. Nghiền hai viên một, đổ vào từng lọ linh dược 100 năm là đủ cho cánh đồng trở lại ban đầu.]
"Ừm, vậy còn tai của đám goblin vẫn còn trong kho chứa nữa."
[Túc chủ anh lên kiểm tra cả độ phì nhiễu đất thấp, hay cao của cánh đồng lúa mì để điều chế phân bón từ tai của goblin hấp thụ hiệu quả cho lúa mì trong mùa màng mới.]
"Ừm, cám ơn thông tin của cô, giờ tôi sẽ dậy ra kiểm tra đất của cánh đồng lúa mì trong làng."
Ngồi xếp bằng tu luyện với suy nghĩ trao đổi với hệ thống được một vài phút, Trần Bình Nhật quyết định ngồi dậy vươn vai. Bắt đầu cất bước ra mở cửa phòng, đi xuống tầng một tìm trưởng làng.
...
...
Sau khi dẫn Trần Bình Nhật tham quan ngôi làng, và để anh chọn phòng cho chính mình. Ông dặn anh nằm nghỉ ngơi một lúc, ông chỉ đạo mọi người trong làng chuẩn bị cho bữa tiệc thể hiện lòng biết ơn của làng vào tối nay.
Xong xuôi mọi việc, ông trở về nhà và vào trong phòng làm việc của mình.
Ông bác trưởng làng bắt đầu vò đầu, bứt tai suy nghĩ về mùa màng, thuế với lương thức cuối đông của cả ngôi làng.
Ông không muốn phải nhờ vả ân nhân của của mình về việc giúp đỡ mùa màng của làng, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Vì mùa đông sắp tới trong 2 tháng nữa, và thuế hàng năm từ vương quốc, ông chưa biết Trần Bình Nhật sẽ hồi phục cánh đồng lúa bằng cách nào? Và mất bao lâu để tìm được cách hồi phục cánh đồng, ông không muốn đặt nặng vấn đề của làng cho ân nhân.
Điều này làm nổi lên suy nghĩ đấu tranh, và lòng day dứt cảm giác tội lỗi trong tâm ông.
Nhưng ông bác trưởng làng cũng không còn cách nào khác ngoài đợi chờ, và cầu mong cho niềm hy vọng mới nho nhỏ của làng.
Ông đang suy nghĩ đăm chiêu thì tiếng gõ cửa "Cốc Cốc!" giọng nói ngoài cửa:
"Bác trưởng làng có ở trong phòng không, tôi vào nhé?" của Trần Bình Nhật cùng lúc.
Trưởng làng tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ của mình, ông đứng dậy đẩy ghế ra bước tới trước cửa phòng, xoay tay nắm cửa giọng cất lên "Mời cậu vào trong."
Ông mời Trần Bình Nhật vào, và lấy một chiếc ghế gỗ trong phòng đưa anh ngồi.
Trần Bình Nhật cám ơn, và ngồi xuống chiếc ghế ông đưa. Hai người họ bắt đầu cùng trò chuyện.
"Cậu trai, có việc gì cần già làng này giúp không?"
"Có đấy ông bác, bác có thể dẫn tôi ra kiểm tra cánh đồng lúa mì được không? Tôi cần xem đất trồng của làng thuộc loại nào?"
Ông bác trưởng làng cũng không hỏi gì nhiều? Ông cũng chỉ gật đầu và đứng dậy dẫn anh ra đồng ruộng lúa mì của làng.
...
...
Trước mặt Trần Bình Nhật là một ruộng lúa được trồng đều thành từng hàng ô, xếp thành một đường thẳng tăm tắp, trải rộng gần một Héc-ta.
Nếu những lá cây lúa chưa bị bạc màu, cây không bị mất đi sinh mệnh ngã hết xuống đất, mà vẫn đứng thẳng nghiêng những hạt lúa, bông màu vàng chín. Thì đây đúng là một khung cảnh rất rất đẹp đối với Trần Bình Nhật. Hắn hạ một gối xuống, chạm tay vào phần đất trước chắc đã rất tươi xốp, giờ đã khô nứt nẻ nhờ Như Tuyết kiểm tra giúp.
"Như Tuyết cô kiểm tra hộ tôi xem, xem trước đây đất của cánh đồng này thuộc độ phì nhiêu thấp, hay cao."
"Với lại chuyện gì đã xảy ra với đồng lúa mì vậy?"
[Túc chủ, anh chờ một lát tôi đang phân tích độ sâu tầng đất, cấu trúc đất, phản ứng của đẩt, hàm lượng và chất lượng mùn, hàm lượng ức chế, độc chất, rồi mới tra ra được độ phì của đất.]
[Hoàn thành phân tích và đã tìm ra nguyên nhân: Đất thuộc loại có độ phì nhiêu cao, nguyên nhân đất nứt nẻ, và cây lúa mì bạc màu là do khí hậu nóng bức và không cung cấp đủ nước để giữ độ ẩm cho đất.]
"Ừm, cám ơn cô, thì ra nguyên nhân chí có vậy thôi à? Tôi cứ nghĩ phải do quái vật, hoặc gì gì đó tương tự chứ? Thật là nản mà."
[Túc chủ anh cẩn thận với cờ death flag, anh là người may mắn trong việc tìm đường chết giỏi nhất tôi từng biết.]
"..."
[Cộng 100 điểm hận thù từ túc chủ.]
[...]
Trưởng làng nhìn dáng vẻ thất thần của Bình Nhật rồi một lúc sau là biểu cảm á khẩu của hắn. Ông nghĩ vậy là không còn cách để hồi phục lại cánh đồng lúa mì rồi sao?
Ông ngửa mặt lên trời, song lại cúi mặt xuống dưới. Thở dài một hơi mặt biểu cảm ủ rũ, sắn sàng dùng mạng tạ tội trước vương quốc.
Ông không muốn Trần Bình Nhật phải đặt nặng vấn đề của làng cho những người vừa mới quen như họ.
Trần Bình Nhật tỉnh lại, ngước lên nhìn thì thấy ông bác trưởng làng mặt mày ủ rủ hắn nghi hoặc hỏi: "Ông bác sao vậy? Sao tự dưng lại thở dài?"
"Ta nhìn cậu mặt biểu cảm á khẩu, chắc là cánh đồng không còn cứu được rồi?"
Trần Bình Nhật biểu cảm ? Và bối rối trước câu trả lời và câu hỏi kì lạ của ông bác. Nhưng hắn vẫn cười đáp trả lời để giải đáp thắc mắc kì lạ của ông bác.
"Ha ha, ông bác nghĩ nhiều rồi, giờ tôi có hai tin, một tin vui cùng một tin xấu, ông bác muốn nghe tin nào trước."
Ông bác trưởng làng Karlos tò mò hỏi: "Vậy nghe tin vui trước đi."
"Cánh đồng lúa mì vẫn cứu được, chỉ là nguyên nhân khí hậu nắng nóng với thiếu nước thôi."
Ông bác Karlos cảm thấy vui mừng rơi nước mắt trước tin tốt. Nhưng ông vẫn chưa mừng vội được, vì còn lại một tin xấu, và chắc chắn đó là tin tệ đến mức, khiến biểu cảm của Bình Nhật không nói lên lời, ông hỏi tiếp: "Vậy còn tin xấu kia là gì vậy?"
Trần Bình Nhật hớn hở vì ông bác Karlos đã hỏi, với căn bệnh thích chọc ngoáy người khác của hắn sắp được thỏa mãn.
Trần Bình Nhật cười cười trả lời. Như đọc được suy nghĩ trước câu hỏi của ông bác.
"Tin xấu là vì nguyên nhân hơi bình thường chán. Tôi còn đang mong là do quái vật, hoặc cái gì tương tự ngây ra chứ? Đó là tin xấu thứ hai đó ông bác ha ha."
"...."
[Cộng 50 điểm hận thù từ Karlos trưởng làng Oran]
[Cộng 50 điểm hận thù từ Karlos trưởng làng Oran]
[Cộng 50 điểm hận thù từ Karlos trưởng làng Oran]
[Cộng 50 điểm hận thù từ Karlos trưởng làng Oran...]
Trưởng làng Karlos mặt biểu cảm á khẩu không biết lên nói gì nữa, tuy trong lòng ông rất muốn đánh cho Trần Bình Nhật một cái.
Nhưng sự phấn khích không từ nào có thể diễn tả được niềm vui của ông bây giờ đã lấn át nó rồi.
Trần Bình Nhật nhìn ông bác Karlos trưởng làng khuôn mặt á khẩu. Hắn mới hài lòng đưa một tay lên sau đầu gãi cười cười, gọi Như Tuyết nhanh chóng vào việc.