"Ha Ha."
"...."
"Như Tuyết nhanh, cô mau đổi tôi năm lọ linh dược 100 năm, và 1 lọ bách mộc đan.]
[Túc chủ anh chắc chứ?]
[Tôi chắc chắn, ông bác có vẻ như sắp không chịu nổi rồi.]
[Đổi thành công năm lọ linh dược 100 năm, và một lọ bách mộc đan mười viên, trừ 280 điểm hận thù của túc chủ, anh còn lại 2.020 điểm hận thù.]
Nhìn 280 điểm hận thù của mình tích góp cứ thế không cánh mà bay. Trần Bình Nhật cũng buồn lắm chứ, nhưng vì một quả thận vì tương... à nhầm vì làng. Vì một tương lai tươi sáng của người dân trong làng. Hắn cũng đành cắn răng chịu đựng.
Trong bầu không khí khó xử. Trần Bình Nhật lôi một chiếc túi hình lưỡi trăng bán khuyết, màu đen bằng lòng bàn tay.
Cho một tay vào trong túi, anh lôi năm lọ linh dược 100 năm. Lọ ống nghiệm, nước thuốc màu xanh lá cây và một lọ thuốc bách mộc đan mười viên, hình hồ lô nhỏ ra bên ngoài.
"Woa! Cậu trai đây là gì vậy?" Ông bác trưởng làng nhìn Trần Bình Nhật lấy ra những món đồ kì lạ từ một chiếc túi nhỏ. Ông ngạc nhiên hỏi.
Trần Bình Nhật đã thành công trong việc làm ông bác bất ngờ và đánh lạc hướng thành công. Hắn vui vẻ cười "Hề Hề." như một đứa trẻ sắp khoe đồ chơi, và trả lời về công dụng của bảo bố...i, à mà không phải, mà là của linh dược sẽ hồi phục cánh đồng lúa mì mới đúng.
"Bây giờ, bác trưởng làng xem nhé, tôi sẽ pha thuốc theo tỉ lệ 2:1 và phép màu sẽ xảy ra trên cánh đồng lúa mì này."
Trần Bình Nhật bắt đầu đổ hai viên một của lọ bách mộc đan ra, và bỏ vào trong túi trăng bán khuyết. Hắn lấy viên đá bằng nắm tay ngay cạnh mặt đất. Hắn nghiền từ từ theo từng nhịp 1/2, cho đến khi cả hai viên sang dạng bột. Rồi đổ đầy bột vào trong ống nghiệm linh dược một trăm năm.
Trần Bình Nhật vặn chặt nắp lại, và lắc lên cho đến khi nó tan dần hoà vào nhau chuyển sang màu tím.
Trần Bình Nhật nhìn màu ống nghiệm nghi ngờ hỏi Như Tuyết, xem rằng liệu đây có nhầm thành công thức của thuốc độc không?
"Này Như Tuyết, công thức cô cho tôi, liệu có sai sót gì không vậy? Sao lọ thuốc lại có màu tím?"
[Màu tím à, chắc không có vấn đề gì đâu?... Chắc vậ..y.]
"Này này, tôi có nghe nhầm không vậy? Hình như cô nói chắc vậy những hai lần nhỉ? Nhỡ đâu thất bại thì một quả thậ...n à nhầm thì mọi người dân làng sẽ ra sao? Này cô trả lời tôi đi? Này....!"
[Cộng 150 điểm hận thù từ túc chủ.]
"..."
[.... Hề hi.]
"Hề hi, cái búa ấy!! Cô tỏ vẻ đáng yêu để đánh trống lảng cũng không có tác dụng với tôi đâu. Tôi mà mất thậ...n thì cô cũng không xong với tôi đâu Như Tuyết!"
[Cùng lắm thì một quả thận thôi chứ mấy! Túc chủ anh là đang đe dọa tôi]
"..."
"Cmn thôi thì nhịn đi, một điều nhịn thì chín điều lành" Bình Nhật chửi thề trong lòng vẫn là nhịn đi. Hắn rút từ kinh nghiệm lần trước Như Tuyết dỗi mình. Trần Bình Nhật cũng không muốn phải dỗ dành Như Tuyết. Mà dỗ dành bà cô này rất khó.
Mặc dù cãi nhãu thua, với Như Tuyết trong não hải. Nhưng tay Trần Bình Nhật vẫn nghiền hai viên thuốc một, bỏ vào từng ống nghiệm linh dược một trăm năm rồi lắc lên.
Ông bác Karlos trưởng làng nhìn biểu cảm mặt Trần Bình Nhật thay đổi liên tục cũng chỉ trưng ra bộ mặt á khẩu.
Giống như ông chú Gruu mọi lần khi quan sát anh.
Sau khi cả năm ống nghiệm linh dược một trăm năm. Đều chuyển sang màu tím, bong bóng sôi đều liên tục trong đấy.
Thì Trần Bình Nhật mới mở nắp cả năm lọ ra, khói tím bốc hơi hình đầu lâu lên.
Nhưng Bình Nhật tin chắc nó sẽ ổn thôi, hắn nở một nụ cười tươi rói, và đổ cả năm lọ linh dược xuống cùng lúc.
Hai, ba phút sau linh dược mới bắt đầu ngấm vào đất, như mì ảo ảo khi gặp nước nóng vậy.
Đất bắt đầu tươi xốp màu mỡ trở lại, các cây lúa mì màu ngã bạc ngã xuống đất thì như được tiếp thêm sinh lực đứng dậy trở lại.
Bắt đầu từng cây, từng cây lúa mì một, đứng dậy vươn lên cơ thể màu vàng óng của mình. Và các hạt lúa chín nặng hạt, làm cho từng cây sau khi vươn mình sau giấc ngủ ngắn hơi nghiêng đầu lúa trở lại sau.
Từng cây lúa trở lại màu vàng óng ả dân dần, như đổ một dãy Domino vậy. Từ xa hai bên đường đi vào làng, chạy ngập tràn màu vàng chín của đồng lúa.
"Wow! Cmn thật sự lại thành công". Bình Nhật thốt lên kinh ngạc, như chẳng thể tin nổi chuyện xảy ra ngay trước mắt mình nữa.
Trần Bình Nhật và ông bác trưởng làng ôm nhau nhảy lên hú hét cười lớn, như hai đứa trẻ lần đầu xem ảo thuật. Với cảm xúc khác nhau bùng nổ ra ngoài.
"Thận... thận... của mình, thành công...thành công rồi, ha ha."
"Cánh đống, cánh đồng lúa mì được cứu rồi."
Mọi người dân trong làng đang bận rộn sắp xếp bữa tiệc theo chỉ đạo của trưởng làng. Đều bất ngờ nghe thấy tiếng hú hét to vui sướng của Trần Bình Nhật, và trưởng làng ở phía cánh đồng lúa mì.
Họ để lại mọi việc ở lại phía sau, và bắt đầu xách giò chạy ra cánh đồng lúa.
Cảnh tượng cánh đồng lúa chín vàng óng ánh, cùng ánh chiều tà làm cho họ mừng rỡ. Mà không khỏi xúc động, và nước mắt cứ thế trào ra.
"Ân nhân, ân nhân thành công khôi phục lại mùa màng rồi."
"Chúng ta, chúng ta sẽ không phải lo về lương thực cuối đông nữa."
Nhiều tiếng nói thốt ra ngỡ ngàng tràn ngập niềm vui sướng, và sự kính trọng từ mỗi người dân khác nhau trong làng.
Sự sống lại của cánh đồng lúa mì làm cho ngôi làng vốn đã nhộn nhịp càng thêm vui hơn.
Trần Bình Nhật, và ông bác Karlos trưởng làng đang ôm nhau thì nghe thấy những tiếng khóc xúc động, và tiếng hoan hô vui mừng từ người dân. Mới tách nhau ra, và giả vờ ho "Khụ Khụ."
Ông bác Karlos trưởng làng vẫn đang ho "Khụ Khụ." để đánh lạc hướng sự xấu hổ, và chuẩn bị nói ra những lòng biết ơn sâu sắc chân thành đến Bình Nhật.
"Cậu trai, cám ơn cậu... không những cậu cứu những người con cái bị bắt bởi goblin của làng. Mà cậu còn khôi phục lại mùa màng cho cả làng."
"Không có lời nào có thể diễn tả sự biết ơn, thật lòng chân thành cảm ơn cậu."
Ông bác Karlos trưởng làng cúi sâu xuống thể hiện sự biết ơn hết mức có thể.
Nhưng Trần Bình Nhật đang ở trong não hải của mình nói chuyện với Như Tuyết, lên những lời cám ơn chân thành của ông bác không chạm tới anh.
[Này Như Tuyết, Như Tuyết thành công rồi, cô còn không mau thông báo hoàn thành nhiệm vụ đi.]
[... Linh dược vậy mà có tác dụng thật.]
"Cô nói gì cơ?"
[... Không có, không có gì, thông báo hoàn thành nhiệm vụ của túc chủ tới.]
"..."
[Nhiệm vụ giải cứu mùa màng hạng E hoàn thành, phần thưởng 500 điểm hận thủ.]
[Số điểm hận thù của túc chủ hiện tại là 2520.]
Song khi nghe thông báo, Trần Bình Nhật cũng tỉnh lại, và thấy ông bác Karlos trưởng làng đang đứng ho giả vờ "Khụ Khụ." để anh chú ý tới.
Để cám ơn Trần Bình Nhật lại một lần nữa, lúc hắn đang thất thần. Nhưng lời nói của ông bác chưa kịp nói ra, thì Bình Nhật đã xen vào.
"Ông bác, xúc động đến cảm lạnh rồi à? Có lẽ tôi có thuốc chữa được bệnh cảm, do xúc động này."
"..."
[Cộng thêm 50 điểm hận thù từ Karlos trưởng làng.]
[Cộng thêm 50 điểm hận thù từ Karlos trưởng làng.]
[Cộng thêm 50 điểm hận thù từ Karlos trưởng làng...]
Trần Bình Nhật đang định hỏi hệ thống có thuốc chữa cảm lạnh không? Thì tiếng điểm hận thù cộng thêm từ hệ thống kêu lên "Ting Ting" trong đầu hắn. Bình Nhật không nói lên lời nhìn ông bác, rồi lại đặt hai tay sau đầu cười trừ "Ha ha" Hắn nghĩ mình đã bỏ lỡ điều gì sao?
"..."
Nhưng một phút sau, thay vì dùng lời nói ông bác Karlos đã kéo Trần Bình Nhật về phía mọi người trong làng.
Mọi người sum lại ôm ấp, vừa đi vào trong làng vừa tung hô hắn trên tay họ, cùng những lời cám ơn rối rít. Sự ngại ngùng khi được tung hô của Bình Nhật cũng rất nhanh liền biến mất. Sau khi hắn cũng hòa vào cảm xúc với dân làng
...
...
Mặt trăng cũng đã lên, mọi người trong làng đang đốt lửa trại tổ chức tiệc. Họ khoác vai nhau lấy Trần Bình Nhật làm trung tâm, xong cùng nhau bắt đầu hát hò.