Trong bữa sáng của ngày thứ hai, trên đường đến làng Oran. Sau khi đánh bại bầy goblin chiều qua.
Trần Bình Nhật đang xem ông chú Gruu một lần nữa trổ tài trong tay nghề nấu ăn của mình.
Ông chú Gruu dùng hòn đã có mặt phẳng giống như cái mặt của chiếc thớt. Và bắt đầu lấy con dao găm của bọn goblin con, rửa sạch. Lần lượt dùng con dao mổ bụng từng con cá một để loại bỏ nội tạng. Ông chú dùng nước muối sạch để rửa sạch bên trong. Sau đó cắt nhọn cành gỗ thành que xiên, xiên qua miệng từng con cá.
Rồi tiếp theo ông rải đều muối hai mặt từng con cá. Để đảm bảo con cá sẽ không bị cháy, khi đang nướng nhờ lớp muối này.
"Ọt ọt."
Ngửi mùi thơm toả ra từ từng con cá nướng đã đủ khiến bụng Trần Bình Nhật sôi lên, vì đói. Sau khi nướng chín vàng cả hai mặt, ông chú Gruu lấy từng xiên cá một đưa cho hắn, các cô gái và bọn trẻ.
"Ngon Quá!"
"Cá chú Gruu nướng lúc nào cũng ngon."
Trần Bình Nhật, các cô gái và bọn trẻ phải thốt lên lần khen ngon, mặc dù đã được ăn cá nướng mới hôm qua. Nhưng kĩ năng nấu nướng của ông chú Gruu nướng vẫn quá ngon. Hắn, các cô gái và bọn trẻ cảm giác không khen ngon không được.
"Ha ha các cháu làm ta vui quá, xiên thứ hai cho tất cả mọi người đây."
"Ya, chúng cháu cám ơn chú, chú Gruu."
"Không cần khách sáo ha ha."
...
...
Sau bữa sáng, lấp đầy bụng cùng món cá nướng giòn tan. Họ bắt đầu khởi hành tiếp trên con đường đất ngoằn ngèo này.
Khoảng nửa ngày đi bộ Trần Bình Nhật cuối cùng cũng đến một ngã ba đường dẫn vào trong ngôi làng.
Cắm ở đó là một bảng gỗ thô sơ hình mũi tên chỉ làm ba hướng. Các bảng gỗ đều có dòng chữ đen giống như vết mực khô, ghi dòng chữ gì đó mà anh không hiểu.
Nhưng Trần Bình Nhật cũng không cần phải tìm hiểu, vì sau đó các cô gái, và bọn trẻ đều vui vẻ hét lên.
"Về Về Đến Nhà Rồi Hura."
Dòng nước mắt hạnh phúc cũng tuôn theo từng tiếng cười nhỏ. Hai cô bé Ana, và Nul vui vẻ kéo tay Bình Nhật đến giữa con đường hẹp mở.
Cánh đồng lúa mì chín vàng nặng chĩu hạt trải dài ở hai bên đường. Giờ đã bạc màu khô héo, và ruộng đất cũng khô nứt nẻ.
Đi bộ chưa đến ba phút cổng làng đã hiện ra ngay trước mắt anh.
Ngôi làng được bao quanh bởi những hàng rào gỗ thô sơ cao năm mét, để bảo vệ ngôi làng khỏi những con quái vật hoang dã.
Hai cậu thanh thiếu niên tóc nâu cam nhạt, cặp mắt hiền lành màu nâu đậm, mang trên người bộ áo giáp đã cũ, một thanh kiếm dắt hai bên hông họ. Độ tuổi khoảng chừng từ mười bảy đến mười chín tuổi đứng gác cổng.
Nhìn thấy nhóm Trần Bình Nhật từ xa đang tiến tới cổng, nhận ra hình bóng của những người trong làng thân quen bị mất tích. Hai cậu thanh thiếu niên hốt hoảng chạy tới hét lên cùng lúc.
"Chú Gruu Chú Gruu, mọi người vẫn còn sống!"
Các cô gái và bọn trẻ cũng chạy tới, và họ ôm chầm lấy nhau, vừa cười, vừa khóc, hỏi han nhau.
"Mọi người có ổn không? Có bị thương không? Ai đã cứu mọi người vậy? Chúng ta phải cảm tạ ân nhân mới được!"
Nhiều câu hỏi quan tâm đổ dồn về phía
họ. Các cô gái với bọn trẻ vui vẻ cười, và trả lời từng câu hỏi một.
"Chúng tớ (em) ổn, chỉ có chú Gruu bị thương sau khi tìm đường đến hang động goblin là bị thôi. Còn người đã cứu hết chúng tớ (em) là anh Bình Nhật đó."
"Anh trai đẹp trai, tóc đen, đứng cạnh chú Gruu ở đằng kia kìa."
Hai chàng trai gác cổng làng sau khi nghe xong đều đồng thời quay mặt về phía anh.
Nửa tin nửa nghi hoặc về một anh chàng nhìn trông chỉ trạc tuổi họ, mặc áo sơ mi quần âu sạch sẽ. Không mang vũ khí lại có thể tiêu diệt cả bầy goblin.
Có vẻ sau khi tu luyện, mặt Trần Bình Nhật cũng trẻ lại, họ chưa hiểu cũng phải thôi. Hắn bây giờ cũng không biết lên giải thích thế nào về mình.
Rồi ông chú Gruu có vẻ hiểu Trần Bình Nhật, nhìn mặt họ ngờ nghệch ra như thế vội vàng trả lời thay cho câu hỏi trong đầu họ.
"Hai cháu đừng có mà vô lễ đấy, chàng trai nhìn trẻ thế này thôi, nhưng cũng hai tám cái xuân xanh rồi."
"Cậu ấy là một lữ hành giả, và là một võ sư chỉ dùng một quyền tiêu diệt hết một đàn bảy mươi con goblin chiến binh, goblin Lord, và goblin nũ hoàng đó."
Trả lời xong, ông chú Gruu quay mặt về phía Trần Bình Nhật, giơ ngón tay cái lên xem đã giải thích ổn chưa. Hắn hài lòng cũng giơ ngón tay cái lên, trong đầu nghĩ "Good job, oji- san." (Làm tốt lắm ông chú), bằng tiếng Anh lẫn Nhật.
Họ biểu cảm á khẩu, không thể tin được. Song là ngưỡng mộ, với biết ơn chạy lại gần về phía Trần Bình Nhật cúi đầu thật sâu, và nói: "Xin cám ơn anh, ân nhân vì đã cứu mọi người trở về làng an toàn."
"Xin anh hãy ở lại làng chúng tôi, để chúng tôi có thể chiêu đãi anh bằng một bữa tiệc để bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến anh ạ."
Sau tiếng ồn sum họp từ ngoài cổng làng, mọi người dân đều chạy từ trong nhà ra để xem có chuyện gì.
Họ bất ngờ trước bóng dáng của những người mất tích trong làng. Không suy nghĩ nhiều đến cuộc trò chuyện giữa nhóm Trần Bình Nhật.
Họ nhanh chóng chạy ra ôm chầm lấy nhau, và cúi đầu cám ơn Trần Bình Nhật và mời hắn ở lại làng làm khách.
Trong đó có cả gia đình cúa các cô gái, và bọn trẻ, họ khóc xúc động khi được đoàn tụ.
Trưởng làng cũng từ đằng sau vội chạy ra trước, ông có mái tóc bạc trắng. Độ tuổi khoảng chừng hơn bảy mươi, cặp mắt nâu đen, vóc dáng cao ráo, thể hình vạm vỡ tuy đã có tuổi, nhưng vẫn rất nhanh nhẹn.
Ông đứng trước toàn bộ dân làng cúi đầu sâu xuống cám ơn, và nói: "Ta cùng tất mọi người trong làng, xin cảm ơn sâu sắc đến cậu. Vì đã cứu con cái của mọi người trong làng, và cả cháu gái của ta!"
"Làng ta không giàu có lắm, nhưng ít nhiều cũng xin cậu hãy ở lại để bọn ta có thể chiêu đãi ân nhân bằng một bữa tiệc."
Ngượng ngùng trước sự cám ơn họ. Trần Bình Nhật đỡ người ông bác dậy, và cám ơn vì tấm lòng chân thành của họ.
"Cám ơn ông bác và mọi người, cháu xin nhờ ở lại làng này một thời gian, mong mọi người chiếu cố. Tôi cũng sẽ nỗ lực giúp mọi người khôi phục lại cánh đồng lúa mì."
Họ bất ngờ vì thông tin thứ hai Trần Bình Nhật đưa ra, đồng thời không thể tin được có người có thể khôi phục lại đồng lúa mì này.
Ông chú Gruu, các cô gái, và bọn trẻ thấy vậy đều trả lời thay Bình Nhật để cho họ hiểu.
"Đúng vậy, đúng vậy, mọi người, anh Bình Nhật sẽ giúp chúng ta khôi phục lại cánh đồng lúa đó."
Hai cô bé Ana và Nul chạy ra nắm tay Trần Bình Nhật trả lời cho nghi hoặc của họ, rồi đến ông chú Gruu, và các cô gái trẻ trả lời lần lượt. Còn hắn chỉ gật đầu phụ hoạ cho câu hỏi của họ thôi.
Một vài phút sau, họ mới hiểu được, và quay trở về công việc của mình. Ông bác trưởng làng bắt đầu dẫn Trần Bình Nhật vào bên trong tham quan ngôi làng.
Từng ngôi nhà trung cổ mái gỗ hoặc ngói đá, đơn sơ mộc mạc, nhưng phải chứa được. Bốn đến năm người trong một gia đình xây san sát nhau, đường đất đi trong ngôi làng bằng phẳng, qua đến khu chợ của làng mọi người trao đổi, và trò chuyện vui như hội.
Ở đây khá nhộn nhịp chỉ, với năm trăm người dân, một vài ông bác đi săn về vác theo từng tảng thịt của con lợn rừng to lớn trọng lượng tầm ba, bốn trăm cân ra giữa làng bắt đầu dựng trại mở tiệc.
Đến cuối một ngọn đồi nhỏ ở cuối làng, một căn nhà mái gỗ khá lớn để hai ông cháu trưởng làng ở.
"Ân nhân, đây là nhà của ta và cháu gái, nếu mà không có hợp ý cậu, thì cứ nói cho ta biết nhé."
"Thế này, thế này là quá ổn với tôi rồi."
"Còn tốt hơn là không có chỗ phải ngủ ngoài trời."
Trần Bình Nhật trả lời lễ phép và cám ơn ông bác, cuối cùng hắn cũng được ngủ trong nhà. Thay vì ngủ ở dưới bãi cỏ lần đầu, sau khi xuyên không đến đây.
Bên trong căn nhà có một phòng bếp, một phòng tiếp khách, ba phòng ngủ. Trần Bình Nhật cảm giác như hắn đang ở nhà vậy. Ông bác trưởng làng đi vào trong phòng mình lấy một túi vải nhỏ, đưa vào tay hắn.
"Ta cũng không có nhiều nhặn gì, đây cậu hãy nhận lấy tấm lòng của ta được không."
"Không, không cần làm vậy đâu ông bác."
"Cậu cứ nhận lấy đi, coi như quà cảm ơn từ tấm lòng của ta."
"Tôi không..."
Trần Bình Nhật quyết cự tuyệt bằng được món quà. Hắn nghĩ đằng nào mình cũng không ở đây lâu. Sau khi đóng cảnh cổng cũng là lúc hắn trở về. Nhưng mà Trần Bình Nhật vẫn đành phải cầm lấy túi trước ý chí của ông mãnh liệt của ông bác.
Trần Bình Nhật nghĩ thầm nói "Mình cầm về làm vật kỉ niệm đi" Hắn ngượng cười, cầm túi. Cái túi hơi nằng nặng trong tay Trần Bình Nhật, hắn tò mò lắc lắc nhẹ chiếc túi các đồng xu nhỏ chạm vào nhau kêu lên "Keng keng." ra ngoài, Bình Nhật tò mò hỏi ông bác.
"Cái này là sao vậy ông bác?"
"Trong chiếc túi chỉ đựng có vài xu lẻ thôi, vài trăm xu đồng nhỏ, và 2 xu bạc lớn."
Có vẻ như đây là tiền tệ của thế giới này, Như Tuyết cũng chẳng cho Trần Bình Nhật biết nhiều gì về nơi đây. Hắn cảm thấy tốt nhất mình lên hỏi ông bác giá trị về từng đồng xu.
"Ông bác, vậy bác có thể cho tôi biết về giá trị của từng đồng xu thì chia như nào vậy bác?"
Trưởng làng mới chợt nhớ ra, ông chú Gruu đã giới thiệu anh là một lữ hành giả mới đến vùng đất này.
Ông cười hiền hậu, ân cần giải thích cho anh.
"Hmm, ở đây chúng ta có ba loại xu dùng chính để trao đổi hàng hoá là đồng, bạc và vàng. Ba loại xu có ba kích cỡ khác nhau là nhỏ, vừa và lớn. Mười xu đồng nhỏ cậu có thể đổi được ba mươi chiếc bánh mì lúa mạch. Mà một xu đồng lớn gấp một trăm lần xu đồng nhỏ. Một xu bạc lớn giá trị sẽ gấp bốn trăm lần so với xu đồng lớn. Còn các xu vàng nhỏ, vàng cỡ vừa, thường là các thương nhân, và quý tộc sử dụng. Xu vàng lớn thì chỉ có vua trong vương quốc ban cho người lập công lớn thôi. Hàng ngày người dân trong làng chỉ tiêu nhiều nhất có một xu đồng lớn thôi. Còn nếu cậu muốn đi xe ngựa từ làng, đến vương đô thì 2 xu bạc nhỏ và 5 xu đồng nhỏ."
Sau một hồi lắng nghe tường tận câu trả lời của ông bác. Trần Bình Nhật đã hiểu giá trị của các đồng xu của thế giới này.
Hắn cám ơn ông bác vì giải thích cho mình về giá trị của từng đồng xu, và một túi xu giá trị 80.100 xu đồng nhỏ làm quà cảm ơn.
Ông bác trưởng làng gật đầu mỉm cười dẫn Bình Nhật lên trên tầng hai. Để hắn tự chọn phòng cho mình.
"Phòng này chưa có ai dùng đâu, nếu cậu thích có thể ngủ lại phòng này."
"Căn phòng, này tốt quá tôi ở đây được sao? Không có vấn đề gì chứ?"
"Trong nhà chỉ có ta và cháu gái thôi, cậu không phải ngại đâu, thích thì chọn thôi."
"Vâng, vậy tôi sẽ chọn phòng này cám ơn ông bác nha."
"Không có gì ha ha, ngược lại là ta phải cám ơn cậu mới đúng."
Trần Bình Nhật và ông bác nhìn nhau cười một lúc. Và hắn cũng chọn cho mình được một căn phòng mười mét vuông, bên trong chỉ có một chiếc giường và cái cửa sổ, lên khá là rộng rãi với thoáng mát.
"À còn nếu muốn tắm rửa cậu phải ra đằng sau nhà. Ở đấy có một cái giếng nước nhỏ."
"Còn muốn tắm nước nóng, cậu phải đun nước lên, đổ vào phòng tắm gỗ ta mới xây đằng sau nhà hôm qua."
Ông bác nhiệt tình nói thêm cho Trần Bình Nhật về chỗ tắm, và nhà vệ sinh. Hắn lại một lần nữa cám ơn vì lòng hiếu khách của ông.