Chương 325: Quyển 3 Chương 90: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Ầm!"

Lời nói của Doãn Nhân nhất thời khiến cho người ta nổ ầm, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều chứa tia khiếp sợ không che dấu chút nào.

Cái gì? Nàng lại là luyện dược sư cửu phẩm? Điều này sao có thể? Nàng lại đột phá đến cửu phẩm? Là bọn họ nghe lầm sao? Nhất định là như vậy, nếu không đây cũng thật là quá biến thái, ai có thể nghĩ đến vài năm ngắn ngủn, nàng có thể từ thất phẩm tấn chức đến cửu phẩm.

Chỉ là tất cả mọi người đều nghe thấy lời nói củ Doãn Nhân, thì cho dù bọn họ không muốn tin tưởng, nhưng cũng biết vừa rồi mình nghe được thật sự là tin tức này.

"Haiz." Thu Phong thở dài thật mạnh, đôi mắt vui mừng nhìn về phía Hạ Như Phong: "Cuộc đời này, ta nhất may mắn, chỉ sợ cũng là thu được một đệ tử như con."

An Đức Lâm hâm mộ nhìn Thu Phong, vì sao Hạ Như Phong không phải là đệ tử của mình? Nhưng lập tức nghĩ đến Hạ Như Phong là hội trưởng vinh dự của công hội luyện dược, trong lòng lại dần cân bằng lại, có một chiêu bài sống như vậy, lo gì ngày sau công hội luyện dược không mời chào được luyện dược sư cao cấp?

Trong đó, đắc ý nhất không ai khác chính là hai lão gia Nghiêm lão và Hạ Lâm Lạc này, ai bảo bọn họ đều là người than của Hạ Như Phong? Có lẽ hôm nay qua đi, tin tức nàng là luyện dược sư cửu phẩm sẽ truyền ra khắp nơi, lúc đó Hạ gia sẽ càng cường thịnh, mà Nghiêm gia được Nghiêm Phong Hành tiếp quản, cũng sẽ không quá kém.

Tất nhiên, Nghiêm Nhân và Huyết Hoàng ở trong viện cũng nghe thấy tin tức này, lúc này Nghiêm Nhân hối hận đến ruột đều xanh, bằng không Hạ Như Phong vẫn là nữ nhi của mình, tất cả quanh vinh đều thuộc về ông.

Một luyện dược sư cửu phẩm, phó viện trưởng viện Linh Sư, có thể nói nàng đã trở thành một người tôn quý nhất đại lục, nhưng cho dù nàng cường đại cỡ nào vậy cũng đều không thuộc về ông...

"Chức vị này phó viện trưởng, con tiếp nhận." Hạ Như Phong ném ngọc bài vào trong giới chỉ của Không Gian Vô Tận, mới ngẩng đầu lên, nói: "Sư tổ, người đến đây còn có chuyện gì sao?"

"Như Phong nha đầu, lúc ấy xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao con phải vội vã rời đi?" Doãn Nhân nhướng mày, lúc trước từ trên nét mặt của Hạ Như Phong là có thể tìm hiểu, nhất định nàng có việc gì gấp muốn đi hoàn thành, nếu không cũng sẽ không đợi Lam Phong tỉnh dậy, một câu cũng không kịp nói đã rời đi.

Vẻ mặt của Hạ Như Phong trầm xuống, nắm chặt nắm đấm, trong đôi mắt đen hiện lên một tia sát ý, nói với Doãn Nhân hành động việc làm của Tạ Tranh không giữ lại chút nào.

Nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong, sắc mặt Doãn Nhân âm trầm, sát khí trong mắt đẹp cũng bắn ra bốn phía: "Tạ Tranh, thật sự là rất to gan! Chẳng những tổn thương đồ nhi ta, còn làm ra chuyện như thế, lần này trở lại viện Linh Sư, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta, không giết Tạ Tranh, Doãn Nhân ta thề không làm người!"

"Sư tổ, Tạ Tranh người đừng nhúng tay vào, bà ta phải do con tự mình giải quyết." Bờ môi của Hạ Như Phong nở một nụ cười lạnh, có lẽ là nhớ đến Tạ Tranh tổn thương đến Dạ Thiên Tà và Lam Phong, quanh thân nàng sát ý càng nồng đậm: "Chờ sau khi mẫu thân và phụ thân bái đường xong, cũng là lúc con trở về Đông Linh đại lục."

Nghe vậy, mọi người Hạ Lâm Lạc, Nghiêm lão đều dung ánh mắt không muốn nhìn về phía Hạ Như Phong.

Nàng trở về không bao lâu, lại phải đi sao? Lần từ biệt này, không biết bao giờ mới có thể gặp lại, nghĩ đến đây, trong lòng mọi người đều đầy không muốn, nhưng mà bọn họ lại rõ ràng, nàng có con đường phải đi của mình, bọn họ không có tư cách đi hạn chế bước chân của nàng.

Mà bọn họ có thể làm, chỉ là thủ bảo vệ tốt Hạ gia, ở đây chờ nàng trở về...

"Tốt lắm, chúng ta lập tức đi thôi!" Doãn Nhân cười quyến rũ, mắt đẹp nhìn về phía Hạ Như Phong, khẽ giọng nói.

"Không, người về viện Linh Sư trước đi, con còn có chuyện khác muốn đi làm." Hạ Như Phong lắc đầu, ánh mắt nhìn từng người trong phòng: "Ngoại công, gia gia, mẫu thân, phụ thân, tam ca... Còn có các vị, Hạ gia vĩnh viễn là nhà cuối cùng của ta, cho nên, ta rất nhanh sẽ trở về..."

"Ha ha, chúng ta biết con còn có việc muốn làm, Nhược Nhi và Ngọc Thần nhanh đi bái đường." Hạ Lâm Lạc vuốt chòm râu, cố ý cười lớn hai tiếng, không muốn trong lòng kia bị ông lặng yên che dấu đi, bởi vì ông tin tưởng, sớm muộn gì nàng cũng có thể trở về.

Lời nói của ông khiến cho tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, tất cả cũng đều thu lại phần không muốn kia, ánh mắt nhìn về phía Hạ Chi Nhược và Lâu Ngọc Thần.

"Ba đưa vào động phòng..."

Mọi người ở ngay dưới loại cảm xúc này, rốt cuộc cũng bái đường xong, mà Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà cũng đến lúc rời khỏi Hạ gia.

"Các vị, bảo trọng!" Ôm quyền, ánh mắt của Hạ Như Phong đặt ở trên người Dạ Thiên Tà, hơi cười: "Chúng ta cũng nên đi thôi."

Dạ Thiên Tà cười tà mị, bế ngang Hạ Như Phong lên, tung người bay về phía trời xanh, nhìn bóng dáng hai người biến mất, Doãn Nhân bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn về phía Thu Phong đang cung kính nhìn của bà, nhún vai: "Tiểu tử, hy vọng lần sau gặp lại con, con có thể đột phá đến Linh Tôn."

"Sư phụ, người cứ yên tâm rời khỏi đây." Khuôn mặt của Thu Phong hiện vẻ cung kính, trong lòng lại oán thầm không thôi, lần sau gặp mặt? Tốt nhất cuộc đời này đều không nên gặp lại lão thái bà này.

"Ta biết trong lòng tiểu tử con đang