*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Như Phong, ta vẫn nên ở trong đây tu luyện với nàng thôi!" Dạ Thiên Tà bất đắc dĩ thở dài, hắn cũng không muốn lại có người chạy đến chặn ngang chuyện của hai người, xem ra vẫn phải chờ về Đông Linh đại lục, thì hành động tiếp cũng không muộn, cho dù thế nào nơi đó đều an toàn hơn chỗ này.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú u ám của Dạ Thiên Tà, Hạ Như Phong đột nhiên khẽ nở nụ cười, từ khi biết Dạ Thiên Tà cho đến bây giờ, hình như còn chưa thấy hắn phát điên như thế này bao giờ.
Mà ở mấy ngày sau, Hạ Lâm Lạc đã gửi thiếp cưới đi, bởi vì Hạ Như Phong không thể ở đây quá lâu, lần sau trở về lại không biết chờ đến khi nào, cho nên quyết định tổ chức hôn lễ của Hạ Chi Nhược và Lâu Ngọc Thần, Hạ Ngân Nguyệt và Lạc Khinh Nhiễm với nhau.
Là gia tộc cường thịnh nhất Tây Huyễn đại lục, tự nhiên thiếp mời Hạ gia là phát cho một số thế lực có quyền thế ở đại lục, tất cả mọi người có thể được đến Hạ gia phát thiếp mời không khỏi tự hào, bởi vì đây là ngày quan trọng để bọn họ đặt lên quan hệ với Hạ gia, vì vậy hạ lễ phải quý trọng.
Nghe nói dạo này Hạ Như Phong đã ở Hạ gia, mà nàng là một luyện dược sư, cho nên nhất thời toàn bộ thế lực đại lục đều đi tìm dược liệu trân quý.
"Nguyệt Nhi, nhớ kỹ, đến phủ thái tử, nhất định phải giúp thái tử quản lý phủ đệ gọn gàng ngăn nắp, không thể giống như ở trong nhà được." Đại trưởng lão lau nước mắt ở khóe mắt, ánh mắt không muốn dừng ơ trên người Hạ Ngân Nguyệt.
Nhi tử và tức phụ của ông chết sớm, tôn nữ này là người thân duy nhất của ông, lập tức từ người thân duy nhất phải đổi thành thê tử của ngươi khác, sao ông có thể không buồn rầu?
"Gia gia, người yên tâm, con biết chức trách của mình, hơn nữa con có thể thường xuyên trở lại thăm người, cho nên người không cần rất thương tâm." Hạ Ngân Nguyệt nắm tay đại trưởng lão, trong mắt cũng chứa đầy nước mắt, chỉ là vẫn đang an ủi đại trưởng lão.
"Nguyệt Nhi, đi thôi, cỗ kiệu của phủ thái tử đang đợi con, ta tin tưởng, thái tử sẽ đối xử tốt với con." Đại trưởng lão vỗ tay Hạ Ngân Nguyệt, khẽ giọng thở dài, nữ lớn bất trung lưu (con gái lớn không thể giữ), tôn nữ trưởng thành tất nhiên là phải thành thân, khiến ông vui mừng là, phủ thái tử và Hạ gia cách nhau không xa, Nguyệt Nhi có thể thường xuyên trở lại thăm ông.
Cuối cùng Hạ Ngân Nguyệt nhìn đại trưởng lão một cái, buông khăn hỉ xuống, ở dưới sự dìu đỡ của hỉ nương đi ra ngoài cửa.
"Tân khách đều đã đến đông đủ, đại trưởng lão, chúng ta đi ra nghênh đón thôi!" Tam trưởng lão đã đi đến vỗ bả vai của đại trưởng lão, ánh mắt xa xăm nhìn về phía bầu trời ngoài cửa: "Nhớ lại ngày đó mười năm trước, là lúc nàng và Vân gia chấp nhận hiệp ước chiến đấu, trong chớp mắt, mười năm đã qua, lúc trước tiểu thiếu nữ có thực lực yếu kém gì đó, đã trưởng thành đến nông nỗi như thế này, cho dù thế nào ta cũng không ngờ rằng, mang đến quang vinh chưa từng có cho Hạ gia lại là nàng."
Mười năm trước, đại sảnh Hạ gia Hỏa Vân thành, từng chữ từng câu của thiếu nữ vẫn vang lên ở bên tai, lúc đầu bọn họ khinh thường với lời của nàng, nhưng mà bây giờ mới biết được, nàng mới là người che dấu sâu nhất, thiên tài Vân gia, sao có thể so với nàng?
"Ngươi nói đúng, nếu không phải do nàng, chỉ sợ hoàng tộc cũng sẽ không thật sự cho phép Nguyệt Nhi và thái tử kết giao." Đại trưởng lão khẽ cười, vuốt râu, ánh mắt chứa một tia kính ngưỡng: "Mang tất cả cho chúng ta là nàng, người chúng ta phải cảm ơn chính là nàng, hơn nữa so với Nghiêm Nhân, Hạ gia chúng ta không thể nghi ngờ là may mắn hơn nhiều, bởi vì nàng là người Hạ gia chúng ta..."
"Ha ha, Nghiêm Nhân và Huyết Hoàng đã bị dẫn đến? Không biết thấy hào quang vạn trượng hôm nay của Hạ gia, bọn họ sẽ có vẻ mặt gì? Chắc sẽ không hối hận muốn tự sát chứ?" Khóe môi của Tam trưởng lão cong lên nụ cười âm hiểm, có chút đắc ý nhìn đại trưởng lão một cái, nói: "Đại trưởng lão, chúng ta ra ngoài xem đi! Ta muốn nhìn xem vẻ mặt của Nghiêm Nhân và Huyết Hoàng."
Vốn tất cả quanh vinh và quyền thế này đều thuộc về Nghiêm Nhân, nhưng bởi vì ông ta đã phạm một sai lầm mà bỏ lỡ dịp may, nếu như thấy Hạ gia cường thịnh, tất nhiên Nghiêm Nhân sẽ tức đến hộc máu. Nhưng đây cũng không có biện pháp, ai bảo Hạ Như Phong là do ông ta tự mình vứt bỏ.
Cũng may, Hạ gia không phạm phải sai lầm này, chỉ là nghĩ đến mình từng làm đủ loại, tam trưởng lão không khỏi nghĩ mà sợ một chút.
Lúc này tân khách Hạ gia đều đến chúc mừng, nhiều tân khách như vậy, lại chiếm đầy toàn bộ sân Hạ gia, mà Hạ Lâm Lạc tự nhiên nhận lễ vật đến mỏi tay, khuôn mặt đầy tươi cười rực rỡ, không có ai vui vẻ hơn ông hôm nay.
Nhưng mà ở trong toàn bộ sân, lại có một góc như bị người lãng quên.
Trong góc kia, có hai người đang bị trói, hai người này đều chật vật không chịu nổi, y phục rách nát, tóc tai lộn xộn như ăn mày khiến người sinh ghét, có một số tân khách cũng không biết thân phận hai người này, còn nghi hoặc vì sao ăn mày cũng có thể đi vào Hạ gia? Sau đó bên cạnh đã có người nói ra đủ loại việc xấu của hai người, lúc này nhưng tân khách đó đã cho ánh mắt khinh thường và vui sướng khi người gặp họa.
Hai người này chính là Nghiêm Nhân và Huyết Hoàng bị dẫn đến từ Thương Lang quốc.
Nhìn những thế lực đó vốn có danh tiếng đều lừng lẫy ở Tây Huyễn đại lục, thời khắc này lại tranh phong thúc ngựa với mọi người Hạ gia, ngay cả hạ nhân Hạ gia cũng đều trở thành đối tượng để bọn họ tặng lễ, đôi mắt Nghiêm Nhân ghen tị xám ngắt, bởi vì nhưng quanh vinh đó vốn là thuộc về Nghiêm Nhân ông.
"Đều do ngươi tiện nhân này, nếu không phải ngươi, đứng ở nơi đó thu lễ còn nhận bọn họ vuốt mông ngựa sẽ là ta!" Nghiêm Nhân nâng chân lên, đá thật mạnh phía phụ nhân bên cạnh, cắn răng, hung hăng lên tiếng: "Ta phải đánh chết ngươi tiện nhân này, vì sao ngươi còn không sớm đi tìm chết? Nếu ngươi chết, lúc trước ta sẽ không bị ngươi mê hoặc phạm phải sai lầm lớn như vậy."
Nếu... Nếu ông không nghe lời của bà ta, vậy