Chương 326: Quyển 3 Chương 91: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Lúc trước đã xảy ra một số chuyện, nên con không thể không về trước..." Hạ Như Phong nhìn Dạ Thiên Tà, sau đó nói từng chuyện đột nhiên xảy ra ở đoạn thời gian trước, khi nghe thấy có người hại chết nhi tử của mình, sắc mặt của Tử Minh Dạ như cuồng phong bão táp, âm trầm đáng sợ.

Chỉ là chuyện Hạ Như Phong vì Dạ Thiên Tà mà đi vào Minh Giới, cũng khiến cho lòng ông tràn đầy cảm động, cũng may Dạ Thiên Tà vẫn còn thành công sống lại, nếu không ông sẽ khiến cho Tạ gia chết không có chỗ chôn.

"Ha ha ha." Một tiếng tiếng cười to từ bên trong truyền đến, lập tức một lão giả đi nhanh ra ngoài cửa, cao giọng nói: "Vị này chính là tôn tử của ta đi? Ha ha..."

Vuốt chòm râu, lão giả đánh giá Dạ Thiên Tà một phen, lúc chú ý đến đôi mắt tím kia của hắn, vừa lònggật gật đầu: "Là mắt tím, người trong Tử Minh phủ ta mới có thể có được mắt tím, nhưng vì sao ta không thể nhìn thấu thực lực của con?"

Thật sự là kỳ quái, lấy ánh mắt của cường giả Thánh Linh là ông, lại không thể nhìn ra thực lực thật sự của hắn, chẳng lẽ hắn sử dụng bảo vật lợi hại như che dấu tu vi, ngay cả Thánh Linh cũng đều không thể nhìn thấu?

"Phụ thân, Như Phong và Tà nhi từ Tây Huyễn đại lục đến, chắc còn chưa nghỉ ngơi, trước tiên để cho bọn họ đi xuống tạm nghỉ đã, hơn nữa, chúng ta còn cần ứng phó với ba lão gia hỏa kia, không biết ba lão gia hỏa kia lại suy nghĩ ra cái chủ ý ôi thiu nào." Tử Minh Dạ nhún vai, bất đắc dĩ thở dài, nghĩ đến ba lão nhân kia, ông không tự chủ được đau đầu.

Nhất định bọn họ sẽ không cho phép Dạ Thiên Tà về lại gia tộc, cho dù thực sự cho phép cũng sẽ đưa ra điều kiện gì đó, cho nên ông phải nghĩ biện pháp ứng phó.

"Được đươc được, sớm biết tôn tử muốn trở về, phòng ta đã sớm an bài tốt rồi." Phủ chủ vuốt chòm râu, cười đặc biệt âm hiểm, đôi mắt như hồ ly đảo qua hai người, nói: "Chỉ tiếc, dạo này kinh tế Tử Minh phủ chúng ta không tốt, cho nên chỉ có một gian phòng, các con hãy ở tạm một chút!"

Kinh tế không tốt? Tử Minh phủ là một trong năm thế lực lớn ở đại lục, còn không đến mức ngay cả phòng cũng đều không có chứ? Lão nhân này, rõ ràng chính là cố ý.

Hạ Như Phong không nói gì nhìn trời, cho dù phủ chủ thực lực cường hãn, nhưng này trình độ nói dối vẫn cần phải đề cao.

"Cảm ơn." Dạ Thiên Tà ôm quyền, tà mị cười, ở dưới sự tự mình dẫn dắt của Tử Minh Dạ, đi đến phòng của bọn họ.

Tử Minh Dạ nhìn hai người, khóe môi cong lên một nụ cười tươi, tia trêu tức từ trong mắt xẹt qua, nói: "Chạy mấy ngày, đại khái cũng mệt mỏ, trước tiên các con nghỉ tạm trong giây lát, đợi đến lú dùng bữa, ta sẽ phân phó người đến gọi các con."

Nói xong ông lui ra ngoài cửa, thuận tiện giúp hai người đóng cửa phòng lại, vì thế toàn bộ trong phòng chỉ còn lại có Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà.

Ánh nắng chiều chiếu vào trong phòng, gió nhẹ thổi qua bức màn, Dạ Thiên Tà vung tay lên, đóng cửa sổ lại, bờ môi của hắn cong lên một nụ cười dịu dàng, mắt tím thâm tình nhìn Hạ Như Phong, hai tay khẽ đè lại bả vai của nàng, nói: "Như Phong, cuối cùng bây giờ sẽ không còn ai quấy rầy chúng ta nữa..."

Lần này, là thật sự không có ai đến quấy rầy bọn họ, Yêu Quái và chúng thú khác đều đứng ở trong triệu hồi thư, đám người Cốc Mị Nhi cũng không ở đây, mà Tử Minh phủ càng sẽ không có người đến. Giữ gìn lâu như vậy, hôm nay, cuối cùng cũng có thể có được nàng hoàn toàn...

Hạ Như Phong ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ dần đi gần đến mình kia, lông mi khẽ động, từ từ nhắm hai mắt lại, sau đó một cái hôn mềm nhẹ dừng ở trên môi của nàng, lúc nàng muốn đáp lại, một bàn tay lớn ôm eo của nàng, ôm ngang nàng lên, đi về phía giường lớn...

Trong phòng là một cảnh xuân, đến giờ, Tử Minh Dạ tự mình đến gọi bọn họ đi dùng bữa, nhưng mà cảm giác được trong phòng im lặng quỷ dị, lại lặng yên rời đi, cũng phân phó bất kì kẻ nào cũng không cho phép quấy rầy. Cho nên lúc này, cũng thật sự không ai đến chặn ngang việc tốt của Dạ Thiên Tà.

Hôm sau, nắng sớm lọt vào trong phòng, chiếu vào trên khuôn mặt tuyệt sắc, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Dạ Thiên Tà khẽ mở mắt tím, nhìn phía khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ tử bên cạnh, khóe miệng cong lên cười tà mị, trong mắt cũng tràn đầy ôn nhu nồng đậm, như với hắn mà nói, chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn nàng như vậy, thì đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Mà lúc này, Hạ Như Phong cũng tỉnh lại, nàng từ từ ngồi dậy, hoạt động thân thể đau nhức, trong miệng phát ra một tiếng thở dài, chỉ sợ dù là tu luyện, cũng không có mệt như thế...

"Như Phong, nàng tỉnh rồi?" Dạ Thiên Tà nhíu mày, kéo Hạ Như Phong vào trong lòng của mình, rũ mắt nhìn về phía thiếu nữ trong lòng, dịu dàng cười: "Thời tiết hôm nay đẹp như vậy, nếu chúng ta không nghỉ ngơi một phen, sẽ không phải là cô phụ thời tiết tốt như vậy sao?"

Khóe miệng của Hạ Như Phong run rẩy một chút, không nói gì nhìn Dạ Thiên Tà, rồi từ trong lòng hắn tránh ra.

"Giờ không còn sớm nữa, chúng ta nên đi tìm Tử bá phụ, huống chi mạng người Tạ gia còn chờ chúng ta đến đòi."

"Không vội, người Tạ gia không thể trốn thoát, tạm thời giữ lấy mạng người Tạ gia, chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải làm." Dạ Thiên Tà khẽ ôm Hạ Như Phong, khóe miệng tươi cười càng thêm tà mị: "Như Phong, sinh cho ta một tiểu phúc hắc thế nào? A, tốt nhất là