Chương 98: Được rồi, ta đầu hàng

Trong thành.

Chiêu Diêu quay đầu lại.

Trong hư không, dường như có một trận gió, đột nhiên thổi tới.

Làm cho người ta cảm thấy được một loại sắc bén nhàn nhạt.

- Là Nguyệt Môn Thần.

- Tới nhanh như vậy? Hắn hẳn là đang kiếm chúng ta.

Lý Nguyên Thần cũng quay đầu lại liếc mắt một cái.

- Ừm. . . . .

Chiêu Diêu trên mặt lơ đãng hơn một tia sầu lo, nguyên bản còn muốn nói kiếm là "ngươi", chứ không phải "chúng ta", nhưng hiện giờ, Nguyệt Môn Thần chỉ sợ rất nhanh sẽ tìm đến, nàng ngay cả nửa điểm tâm tình nói giỡn đều không có.

Một Nguyệt Môn Thần, nàng thật cũng không phải rất sợ.

Chỉ là nơi này chung quy cũng là đại bản doanh của Hạo Thiên Thành!

Trong Hạo Thiên Thành, cao thủ giống như Nguyệt Môn Thần, ít nhất còn có tám người!

Mỗi một người đều là tu vi tuyệt đỉnh!

Khoảng cách đạt thành tựu Đế Tôn, dĩ nhiên không xa.

Về phần vị thành chủ Diêm Đồ kia của Hạo Thiên Thành trong truyền thuyết, đã thật lâu không có lộ diện.

Thậm chí không ai biết hắn rốt cuộc tới tu vi gì.

- Thịnh Cổ Trai không ở nơi này sao?

Một góc hẻo lánh, Lý Nguyên Thần cảnh giác nhìn quét bốn phía.

- Thịnh Cổ Trai ở U Đô Phủ bên kia, bên kia có khoảng cách đến phía ngoài gần hơn, tu hành giả cũng nhiều.

Chiêu Diêu nghĩ tới.

- Quyển trục thần thuật còn lại lúc trước ta đưa cho ngươi đó là nơi đó, ta trước kia nhưng thật ra có đi qua.

- Như vậy à. . . . Dễ dàng.

- Dễ dàng?

Chiêu Diêu mò không được đầu mối.

Chỉ thấy Lý Nguyên Thần tuỳ tay cầm lấy quyển trục thần thuật kia, làm như tuỳ tuỳ tiện tiện nhìn vài lần.

Nháy mắt tiếp theo, bên người hai người có một vầng sáng pháp trận loé lên.

Sau đó, nàng chỉ là vừa nhấc mắt, hai người đã trực tiếp tới U Đô Phủ!

Thật đúng là dễ dàng như vậy?

Chiêu Diêu sững sờ đứng ở tại chỗ, hoàn toàn nói không nên lời, tròng mắt chỉ kém không ở tại chỗ nhảy ra. Tuy rằng nàng đã sớm biết Lý Nguyên Thần tựa hồ rất am hiểu thần thuật truyền tống, có một chút thần thuật thủ pháp độc đáo.

Chỉ là hiện giờ, nàng trơ mắt mà nhìn thấy.

Mỗi một cái quá trình, mỗi một cái chi tiết, nàng đều xem rõ ràng!

Chỉ là lại hoàn toàn xem không hiểu.

Bởi vì kia căn bản không có quá trình gì, thậm chí là không có chi tiết gì!

Từ đầu tới đuôi, Lý Nguyên Thần cũng bất quá chỉ là cầm ra quyển trục thần thuật, tuỳ tay mở ra.

Liền như vậy dùng mắt quét vài lần!

Không hơn!

Đây tính là cái gì?

Thiên phú?

Thần thuật thủ pháp đặc thù?

Khẳng định đều không phải!

Nàng đã đâm vào ngõ cụt.

- Đi thôi.

. . . . . .

- Lý Nguyên Thần đâu?

- Hồi Nguyệt Môn Thần đại nhân. . . . Vừa rồi hắn vẫn còn ở khu tây thành này. . . . .

- Nguyệt Môn Thần đại nhân, phát hiện tung tích của Lý Nguyên Thần. . . . .

- Hả? Lại phát hiện tung tích của Lý Nguyên Thần? Nơi nào?

- Tin tức truyền đến từ U Đô Phủ bên kia, hắn vào Thịnh Cổ Trai, hiện tại hẳn là còn đang bên trong!

- U Đô Phủ?

. . . . . .

U Đô Phủ, Thịnh Cổ Trai.

Một gian lầu các tinh xảo, cổ điển tao nhã, thanh tịnh.

- Đây là tài liệu của ngươi, bất quá cho dù là chúng ta, tài liệu về Vô Hận Thiên Hà cũng là cực ít.

Đường Vũ Tiên từ ngoài phòng chậm rãi đi đến, trong tay cầm ba quyển ngọc thư xanh biếc trong suốt.

Đó là một loại lục ngọc cực kỳ trân quý, cực kỳ hiếm thấy, vạn năm bất diệt.

Thường hay dùng để bảo tồn một ít văn [đương] tài liệu có thời gian lâu đời.

[Đương] : Đi chung với [Văn] có thể hiểu là hồ sơ các dạng.

Dựa theo quy củ của Thịnh Cổ Trai bọn họ, mấy thứ này tự nhiên đều là không thể tuỳ ý đưa cho Lý Nguyên Thần.

Nhưng hiện giờ ở trong mắt nàng hiển nhiên là không có những quy củ đó.

- Được, ta sẽ chậm rãi xem.

- Lần trước. . . . Quên cảm tạ ngươi.

Đường Vũ Tiên cúi người, làm như có chút nói không nên lời.

Thời điểm lúc trước ở Thận Cảnh, người của Đường gia các nàng vẫn đi theo Lý Nguyên Thần, vào nơi sâu nhất trong Thận Cảnh. Nếu là không có Lý Nguyên Thần, nàng cùng người của Đường gia các nàng, sợ là một người cũng ra không được.

Sau khi biết Lý Nguyên Thần muốn tới Hạo Thiên Thành, nàng liền đến bên này.

Nàng vốn còn tưởng rằng, Lý Nguyên Thần sẽ không đến, dù sao không ai ngốc lại đến chui đầu vô lưới.

Không nghĩ tới, Lý Nguyên Thần thật sự trực tiếp tới đây!

- Việc nhỏ mà thôi.

Lý Nguyên Thần ngược lại là không có để ở trong lòng, tuỳ tay cầm lấy một quyển ngọc thư lật xem.

- Đúng rồi, trường sinh thế gia các ngươi hẳn là có không hề ít Tinh Thuật truyền tống quyển trục của Hạo Thiên Thành đi?

- Có, bất quá không nhiều lắm.

Đường Vũ Tiên gật gật đầu.

- Loại đồ vật này rất phiền phức, nhưng thật ra Hạo Thiên Thành kia, Thập Nhị Đô Phủ đều kiến đầy đủ thần thuật pháp trận, cho nên trên tay chúng ta, thật ra trên cơ bản đều là quyển trục thần thuật của Thập Nhị Đô Phủ bọn họ.

- Vừa lúc, ta muốn chính là Thập Nhị Đô Phủ bọn họ.

- Ta đây trên tay ngược lại có một ít, bất quá mấy thứ này người bình thường sợ là không thể sử dụng.

- Ta muốn cũng không nhiều, ngoại trừ Thanh Bình Phủ cùng U Đô Phủ, các Thập Nhị Đô Phủ khác, từng Đô Phủ đều muốn một quyển.

Lý Nguyên Thần nghĩ nghĩ.

- Còn có Hạo Thiên Thành, ta cũng cần.

- Hạo Thiên Thành sao? Nơi đó có điểm đặc biệt. . . . Trên tay chúng ta thì không có.

- Không có sao? Xem ra Hạo Thiên Thành kia còn không có dễ đi tới.

Lý Nguyên Thần cũng không phải quá mức ngoài ý muốn, Hạo Thiên Thành cho dù thật sự có kiến thần thuật pháp trận, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng cho người ngoài sử dụng.

- Không có thì cũng không sao.

- Tổng cộng phải bao nhiêu tiền, nhiêu đây. . . . Có đủ không?

Chiêu Diêu vẫn luôn đứng ở bên cạnh, trong lúc nói chuyện, đưa tay sờ mò.

Trên tay tức thì nhiều hơn vài điểm quang mang đen thui.

- Đây là. . . . Tiền của nơi này?

Ánh mắt Lý Nguyên Thần rùng mình.

Chỉ là một đạo ánh mắt ném qua, tức thì trong lúc đó, hắn cảm nhận được một cỗ linh lực cực kỳ nồng đậm, đó là một loại lưu quang đen sì dạng tinh thể, làm như hạt giống của thực vật nào đó, linh lực lưu động, cực kỳ dồi dào.

Hắn suy tư đơn giản qua, chỉ là đánh giá vài lần, rất nhanh liền đã đại khái hiểu được.

Không hề nghi ngờ, loại đồ vật này tất nhiên là một sản phẩm đặc biệt gần đây của Hạo Thiên Thành.

Có lẽ là bên trong Hỗn Độn Chân Nguyên sinh ra.

Bởi vậy cực kỳ hiếm thấy, cho nên sẽ bị tu hành giả đem đi đảm đương làm vật thay thế tiền.

- Không cần, coi như ta tặng cho các ngươi.

- Như vậy sao được!

- Đây là thứ gì? Nơi này rất nhiều sao?

Lý Nguyên Thần mắt mở trừng trừng dán mắt nhìn.

- Đây là thứ kết xuất từ loại cây Thân Vũ Nhược Mộc, có thể lấy để luyện khí chế thuốc, một ít yêu vật cường đại rất thích làm tổ xung quang loại Nhược Mộc này, Ưng Uế Lĩnh ở phía đông Hạo Thiên Thành, Thương Mãng Giản bên kia hẳn là cũng có.

- Xem ra thứ này. . . . Ừ. . . . Không tồi.

Lý Nguyên Thần hai mắt phát hoả.

Thấy Lý Nguyên Thần dán mắt nhìn như vậy, Đương Vũ Tiên nhắc nhở nói.

- Bất quá bên kia rất nguy hiểm, hỗn độn bất minh, bên trong không biết có bao nhiêu ma vật chiếm cứ, ta nghe nói bên kia Ưng Uế Lĩnh gần đây đến không ít Dực Cổ Ma Xà.

Dực Cổ Ma Xà?

Tên này?

Lý Nguyên Thần mơ hồ suy tư, nghĩ tới.

Khi lần đầu tiên gặp Chiêu Diêu, liền tựa hồ nghe qua loại yêu vật này.

Kia tất nhiên là một loại hư không yêu vật rất cường hãn, chỉ là yêu vật này. hàng năm sinh hoạt tại trong Hỗn Đỗn Chân Nguyên, sớm bị lực lượng ăn mòn, cho nên tu hành giả đem xưng là ma vật.

Trong lúc nói chuyện, một cỗ lực lượng cường đại chợt buông xuống.

Cả U Đô Phủ, cả gian lầu các, trong nháy mắt phảng phất như là mùa đông giá rét lạnh thấu xương, địa cực băng hàn.

- Đây là người của Chân Vũ Tiên Tông?

- Không đúng, đây là người của Hạo Thiên Thành.

Lý Nguyên Thần nhăn mày lại.

Đây tất nhiên lại là một cao thủ Chân Vũ Thánh tiến vào Hạo Thiên Thành.

Vô số năm qua, các Đại Thánh Địa, người của các đại tông môn, thường thường đều có một ít người có thiên phú tuyệt luân, cuối cùng bị Hạo Thiên Thành thu làm bộ hạ. Tỉ như Nguyệt Môn Thần, chính là người đi ra từ Trường Ly Kiếm Tông bọn họ.

- Đây là phủ chủ của U Đô Phủ. . . . .

Chiêu Diêu nhận ra.

Nàng chỉ là đưa tầm mắt hướng ngoài cửa sổ, trong nháy mắt, lại là một cỗ khí tức cường đại buông xuống.

Lúc này đây.

Là Nguyệt Môn Thần!

- Chúng ta. . . . Vẫn là quay về Trường Ly Kiếm Tông đi.

Chiêu Diêu nghĩ nghĩ.

Hạo Thiên Thành vẫn là quá nguy hiểm!

Đem đi so sánh, Trường Ly Kiếm Tông bên kia, cao thủ giống như Nguyệt Môn Thần, bình thường sẽ không dễ dàng đi qua.

An toàn hơn nhiều.

- Không phải chúng ta, là ngươi.

Lý Nguyên Thần đi đến bên người Chiêu Diêu, nháy mắt tiếp theo, bên người loé lên vầng sáng pháp trận.

Chiêu Diêu trước mắt liền biến mất không thấy.

- Lý Nguyên Thần. . . . Ngươi không quay về Trường Ly Kiếm Tông sao?

Đường Vũ Tiên trên mặt hơi bối rối, nơi này chung quy cũng là Hạo Thiên Thành, cao thủ nhiều như mây!

- Ta trước hết không về.

Lý Nguyên Thần đi đến bên cửa sổ, xa xa, một đạo thân ảnh từ xa tới gần, một thanh âm xa xa truyền đến.

- Lý Nguyên Thần, không ngờ được ngươi thật sự đến đây.

- Phải đó, ta không phải là tới Hạo Thiên Thành để báo danh sao,

Lý Nguyên Thần đứng ở bên cửa sổ, thần sắc thản nhiên, mỉm cười.

- Đi thôi, thành chủ muốn gặp ngươi.

- Lý Nguyên Thần. . . . Ngươi vẫn là đừng đi Hạo Thiên Thành.

Bên cửa sổ cách đó không xa, Đường Vũ Tiên liên tục nhắc nhở.

- Hạo Thiên Thành kia nghe nói là một nơi tuyệt linh địa quỷ dị, dù cho thần thuật của ngươi có lại lợi hại, tới nơi đó. . . . .

- Không sao.

Lý Nguyên Thần khoát tay.

Tránh mùng một, khó tránh mười lăm, hắn đến đây, cũng không phải là đến không.

Nếu là không ai dẫn hắn đi vào, Hạo Thiên Thành kia, chính hắn chỉ sợ thật đúng là rất khó để tìm tới.

--------------------------------

**Đa tạ vị đạo hữu - lmhkkk - đã tặng TLT.

--------------------------------