Lý Nguyên Thần xa xa nhìn ra xa.
Khoảng cách Hoá Long Trì lệch một góc cách đó không xa, kiếm khí thoáng như ánh bình minh nhô lên, năng lượng kinh người, các loại kiếm ý thổi quét. Liền ngay cả bốn phía Hỗn Độn Chân Nguyên, cũng dường như bị nhuốm hà quang, một mảnh tiên cảnh mờ mịt.
Hắn biết, nơi đó nhất định là Thái Hư Kiếm Cảnh.
Phía tây cực xa xa, phiến Hỗn Độn Chân Nguyên thoáng như hơi nước mờ mịt, có lẽ là Cực Nhạc Long Đình của Tây Hải.
Hắn chỉ là thoáng cảm ứng, liền đại khái nhận ra.
Rất nhanh, ánh mắt của hắn lại hướng về Hạo Thiên Thành.
Ở nơi đó, hắn cảm ứng được một tia khí tức phi thường quen thuộc.
Cái loại cảm giác này, rất là kỳ quái.
- Nơi đó. . . . . Trước kia hẳn là nơi của Hư Không Chúc Long nhất tộc các ngươi?
Hắn nghĩ nghĩ, rốt cuộc hỏi ra.
- Không. . . . Không phải nơi đó, mà là tất cả nơi này!
Ánh mắt lão giả run, làm như nhớ lại năm xưa, trong mắt vô hạn cảm khái.
- Thật lâu trước kia, nơi này từng có tên khác, Chân Long Sào!
Lý Nguyên Thần không nói gì.
Phiến hư không có diện tích bao la như thế, kết quả cũng chỉ là ba chữ.
Chân Long Sào!
Hư Không Chúc Long nhất tộc đã từng nhất định là tung hoành hư không, cường hoành vô cùng!
- Bất quá đáng tiếc, chúng ta gặp một người.
- Một người?
Lý Nguyên Thần ngây cả người.
- Phải, một người, hắn gọi Vương Li.
Lão giả gật gật đầu.
Vương Li?
Lý Nguyên Thần vừa định hỏi tiếp, cả hư không làm như bỗng nhiên ngừng lại.
Rất xa, một cỗ khí tức cường đại chợt buông xuống.
Hắn thậm chí không kịp xoay người, bên cạnh dĩ nhiên nhiều hơn một đạo thân ảnh, là một trung niên nữ tử, diễm lệ vô biên, trong ánh mắt ẩn ẩn cùng Chiêu Diêu rất là giống nhau, tuyệt thế tao nhã.
- Khi nào thì Hoá Long Trì còn có ngoại nhân ở đây?
Trung niên nữ tử hừ nhẹ một tiếng.
Người này. . . . .
Ánh mắt Lý Nguyên Thần run sợ.
Tốc độ của đối phương quá nhanh.
Cho dù là hắn, cũng hoàn toàn không có thấy rõ.
- Nương, hắn là bằng hữu của ta.
Chiêu Diêu nhược nhược nói, cả người cúi đầu, dường như đã thành một bé ngoan lanh lợi.
Nguyên lai là mẫu thân của Chiêu Diêu.
Khó trách cường hãn như thế!
Lý Nguyên Thần trong lòng cảm khái.
Trung niên nữ tử vừa xuất hiện, tất cả cự long hài cốt bốn phía, trong nháy mắt giống như hoàn toàn ngủ đông
[Tuế nguyệt] vô thanh.
[Tuế nguyệt] dịch ra là năm tháng, để gốc hán việt sẽ hay hơn.
- Phu nhân, hắn là Lý Nguyên Thần của Trường Ly Kiếm Tông.
Lão giả giới thiệu nói.
- Trường Ly Kiếm Tông?
Ánh mắt trung niên nữ tử dần dần nhu hoà, chỉ là tầm mắt dừng lại trên người Lý Nguyên Thần, trong nháy mắt, ánh mắt dường như trở nên sắc bén hơn.
- Lá gan của ngươi thật lớn, ngay cả Chân Nguyên Chi Huyết của Diêu Nhi nhà ta cũng dám động!
Lý Nguyên Thần mày trực tiếp nhăn lại, đối mặt sự thật, hắn không có từ gì để chống đỡ.
- Nương, là bản thân ta cho hắn. . . . .
Chiêu Diêu vẫn còn cúi đầu.
- Xem ra lá gan của ngươi cũng không nhỏ! Ngay cả Chân Nguyên Chi Huyết cũng có thể tuỳ tiện cho người ta!
Trung niên nữ tử xoay người, ánh mắt sắc bén theo trên người Chiêu Diêu đảo qua.
- Thật đúng là càng chơi càng lỗ mãng, theo ta quay về Long Thần Điện!
- Phu nhân. . . . .
Lão giả hơi nhẹ nói, muốn khuyên giải.
- Ta không quay về!
Chiêu Diêu đột nhiên ngẩng đầu lên.
- Dựa vào cái gì dì Tư có thể tuỳ tiện cho người khác, còn ta lại không thể cho! Ta nói cho ai liền cho ai, Long Thần Điện rách đó ta mới không về!
- Hả?
Trung niên nữ tử trợn mắt trừng mắt.
Lý Nguyên Thần thầm la không ổn.
Dù cho chỉ là đứng ở bên cạnh, cũng có thể cảm giác được cỗ khí thể nhiếp lòng người trên người đối phương.
Nháy mắt tiếp theo, khí tức trên người Chiêu Diêu cũng là bạo trướng.
Tranh phong đối nhau.
Hai người này sẽ không muốn đánh nhau chứ?
Lý Nguyên Thần chỉ cảm thấy da đầu run lên.
Lúc trước hắn còn đang suy nghĩ Chiêu Diêu làm sao đột nhiên trở thành bé ngoan, không nghĩ lúc này mới có vài giây, tức thì lại biến trở lại! Nhìn tư thế này của Chiêu Diêu, không bị mẫu thân nàng hung hăng đánh một trận, sợ là sẽ không chịu thua, ngoan ngoãn trở về.
Sự tình chung quy cũng là do hắn dựng lên.
Hắn than nhẹ một tiếng, chậm rãi tiến lên.
- Phu nhân, nếu Chiêu Diêu nàng không muốn trở về, ngài cần gì phải miễn cưỡng.
- Chiêu Diêu cũng là ngươi bảo sao?
Trung niên nữ tử xoay người lại.
Ánh mắt của Lý Nguyên Thần lơ đãng co rụt lại, trung niên nữ tử chỉ là ném một đạo ánh mắt tới, tức thì trong lúc đó, một cỗ áp bách vô hình tựa như Trường Hà vỡ đê, sóng lớn thao thao, cuồn cuộn mà đến, đè lên làm người hít thở không thông.
Tựa như đứng ở nơi đó không phải là người.
Mà là một toà vạn nhận cao phong, là [tuyệt bích] thâm uyên!
[Tuyệt bích] : Vách đá. Nguyên nhân như trên
Kẻ khác khiếp sợ!
Tại thế gian mênh mông này, hắn tự hỏi không thể so bất luận kẻ nào kém.
Nháy mắt tiếp theo, hắn tâm niệm, khí thế không cam lòng yếu thế.
Khí tức Kiếp Hoả cường đại cũng nháy mắt bộc phát ra.
- Đây là. . . . . ?
Trung niên nữ tử trên mặt nhiều thêm một tia do dự, đồng tử cũng trong lơ đãng có thêm một tia sửng sốt hiện lên, nàng vừa định nói gì đó, nháy mắt tiếp theo, chỉ cảm thấy trước mặt có vầng sáng pháp trận nhàn nhạt loé lên.
Sau đó, Lý Nguyên Thần cùng Chiêu Diêu trước mặt, tiêu thất không thấy.
Rất xa còn truyền đến một câu.
- Chiêu Diêu ta liền mang đi.
Một bên, lão giả trực tiếp xem đến ngây người.
Ngay tại trước đó trong nháy mắt, hắn còn đang lo lắng, ba người này có thể hay không đánh nhau.
Không nghĩ tới, nháy mắt tiếp theo, Lý Nguyên Thần trực tiếp đem tiểu thư nhà hắn, mạnh mẽ mang đi!
Tuy rằng là mạnh mẽ cướp đi, bất quá tại sâu trong nội tâm của hắn, vẫn là đối với việc người trẻ tuổi này mạnh mẽ cướp đi tiểu thư nhà hắn, cực kỳ khen ngợi. Miệng hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu, bày ra tư thế làm như hoang mang.
- Phu nhân. . . . Tiểu thư. . . . Bị người nọ mang đi. . . . .
- Ta thật muốn nhìn, chúng nó có thể chạy trốn tới chỗ nào!
Trung niên nữ tử hừ nhẹ một tiếng, tầm mắt hướng phương xa.
- Đúng rồi, phu nhân. . . . . Ngài đột nhiên tới đây, hẳn là có chuyện trọng yếu gì đi.
Lão giả trực tiếp chuyển đề tài, lúc này muốn tận lực kéo dài thời gian một chút, đừng cho hai người bị đuổi theo là tốt rồi.
- Tổ Long Tượng của Long Thần Điện, phục sinh. . . . . .
. . . . . .
- Nơi này. . . . . Là Thanh Bình Phủ?
Chiêu Diêu đánh giá bốn phía, liếc mắt một cái là nhận ra.
Bốn phía các loại ký hiệu thần thuật lưu động, là một điểm thần thuật pháp trận.
Tất nhiên là hai cái kia mà nàng lúc trước cho Lý Nguyên Thần!
Chỉ cần quyển trục thần thuật có được tiết điểm pháp trận, cuối cùng liền có thể đi tới nơi toạ cổ thành.
Đi vào nơi này.
- Ngươi vừa rồi sẽ không thật sự muốn cùng nương ngươi động thủ chứ.
Lý Nguyên Thần cười cười.
- Đánh không lại bà ấy, ta còn không thể chạy sao!
Chiêu Diêu nhưng thật ra không có quá mức để ý, mẫu thân nàng có lẽ cũng liền làm dáng, thật muốn đánh, khẳng định là không nỡ.
- Nơi này hình như là Thập Nhị Đô Phủ của Hạo Thiên Thành.
- Ừ, xem chừng, chúng ta hẳn là đã tự chui đầu vào lưới.
Lý Nguyên Thần còn rất nghiêm túc gật gật đầu.
- Không phải là chúng ta, mà là ngươi, ta với ngươi một chút cũng không quen!
Chiêu Diêu trực tiếp phủi sạch sẽ quan hệ.
- Được rồi.
Lý Nguyên Thần bất đắc dĩ cười.
- Ngươi tới nơi này. . . . Sẽ không là muốn đến độ kiếp chứ?
Chiêu Diêu nghĩ nghĩ, nói.
Kỳ thật nàng đại khái vẫn là có thể đoán được một ít, Lý Nguyên Thần biết rõ người của Hạo Thiên Thánh đối hắn bất lợi, có lẽ sẽ không vô duyên vô cớ, tự mình lao đầu vào lưới. Khả năng duy nhất, đó là Lý Nguyên Thần muốn tìm nơi độ kiếp.
Dù sao Chân Thánh Kiếp của Lý Nguyên Thần rất khủng bố.
Đứng ở cái loại nơi như Trường Ly Kiếm Tông, chỉ sợ là sẽ tuỳ thời huỷ diệt Trường Ly Kiếm Tông.
- Xem như, cũng không tính đi.
Lý Nguyên Thần nhìn quét cảnh giác bốn phía.
Hắn làm việc luôn luôn phòng ngừa chu đáo, cho dù không độ kiếp, tận khả năng làm nhiều chuẩn bị một chút cũng tốt. Đương nhiên, Hạo Thiên Thành bây giờ đã trêu chọc đến hắn, đối hắn nhất định sẽ không dễ dàng dừng tay.
Hắn cũng phải làm chút chuyện gì đó, hơi chút chút phòng bị một chút.
- Thiếu chút nữa quên nói ngươi.
- Thế nào?
- Họ Trầm kia bảo ta nói cho ngươi, Thiên Kiếp tiếp theo của ngươi, vô cùng có khả năng cùng Vô Hận Thiên Hà kia có quan hệ, kêu ngươi cẩn thận một tí. Nơi đó chính là rất quỷ dị, cho dù là ta, cũng là gần đây mới biết được.
Chiêu Diêu thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm túc lên.
Tài liệu về Vô Hận Thiên Hà, cho dù là Trầm Tiên Nam, cũng là ở Long Thần Điện các nàng, mơ hồ xem qua một ít. Nơi đó rất kiêng kị, cho dù lá gan của nàng có lại lớn, cũng không dám đi tới chỗ đó khoác lác.
- Thứ như Thiên Kiếp, còn có thể biết trước sao?
Lý Nguyên Thần ngây cả người.
Hắn tò mò.
Hắn của bây giờ, Ngũ Kiếp gia thân, cơ hồ đã cùng với mọi người trên đời hoàn toàn bất đồng.
Từ lâu đã vượt qua nhận thức của mọi người trên đời.
- Hắn cũng chỉ là đoán, là cảm thấy có thể, cho nên kêu ngươi cẩn thận một chút.
- Ngược lại có thể thử xem.
Lý Nguyên Thần nghĩ nghĩ.
Nếu là đúng như lời của đối phương, dù cho chỉ có một điểm cơ hội, thử cũng không sao. Hiện giờ hắn đối với Chân Thánh Kiếp ở tương lai hoàn toàn không biết gì cả, nếu là có thể hiểu biết một ít, chắc ăn tự nhiên cũng lớn hơn một ít nữa.
- Hắn vốn cũng muốn đi tra, nhưng mà hắn thật sự là bất tiện để lộ diện.
- Ta nhưng thật ra có một nơi, có thể đi tra.
Lý Nguyên Thần nhớ tới bốn chữ.
Trường sinh thế gia.
. . . . . .
- Nguyệt Môn Thần đại nhân, phát hiện tung tích của Lý Nguyên Thần. . . . . !
- Nơi nào?
- Thanh Bình Phủ.
--------------------------------
**Đa tạ vị đạo hữu - lmhkkk - đã tặng TLT.
--------------------------------