Trong Hoá Long Trì, một thân ảnh mỹ lệ thoáng hiện.
Là Chiêu Diêu từ Trường Ly Kiếm Tông Tiểu Kiếm Phong trở về.
- Nương.
- Ngươi chịu về rồi à.
Trung niên nữ tử hừ nhẹ một tiếng.
- Nương, chúng ta đi cứu hắn đi, hắn hiện tại bị nhốt ở U Đô Phủ.
Chiêu Diêu cúi đầu, thành tâm nhận sai.
Dù cho bị một đám người Hạo Thiên Thành hoàn toàn vây quanh, tới thời điểm cuối cùng, Lý Nguyên Thần trong lòng vẫn là lo lắng cho nàng, không muốn nàng bị nương nàng mang về Long Thần Điện bị phạt, cho nên đem nàng đưa đi Tiểu Kiếm Phong.
Nàng không thể trơ mắt nhìn Lý Nguyên Thần đi chịu chết.
Một khi Lý Nguyên Thần bị đưa đi Hạo Thiên Thành, chỉ sợ là hắn phải chết không thể nghi ngờ!
- Lúc hắn mang ngươi đi cũng lợi hại, còn cần ngươi đi cứu?
- Các ngươi không đi, ta đi!
Chiêu Diêu oán hận một tiếng, thân chợt loé, lại biết mất.
. . . . . .
U Đô Phủ.
Lý Nguyên Thần từ trên lầu các của Thịnh Cổ Trai chậm rãi xuống lầu.
Hiện giờ, khí tức của Nguyệt Môn Thần đã đem hắn hoàn toàn khoá lại, trải qua nhiều lần giao thủ, đối phương tất nhiên đối Tinh Thuật Dược Thiên của hắn có phòng bị. Chỉ sợ còn không có kịp thi triển, Nguyệt Môn Thần cũng đã trực tiếp công kích.
Hắn chỉ là thoáng nhìn quét vài lần.
Cửa Thịnh Cổ Trai, một đám người bày ra thế trận chờ địch, cao thủ nhiều như mây.
Thật vất vả mới cầm được mấy quyển ngọc thư, vốn còn muốn hiểu thêm một ít sự tình Vô Hận Thiên Hà. Nhưng mà không nghĩ tới, chưa có kịp tinh tế đọc, người của Hạo Thiên Thành, liền đã trực tiếp tìm tới cửa.
Bất quá, hắn nguyên bản cũng không có quá để ý suy luận của Trầm Tiên Nam.
Dù sau loại tỷ lệ này quá thấp.
Thiên Kiếp của hắn. sớm đã là một loại trạng thái hoàn toàn không thể đoán trước.
- Xem ra các ngươi thật đúng là xem trọng ta.
Rất nhanh, tầm mắt của hắn dừng lại trên một đám người bên ngoài Thịnh Cổ Trai.
Mười hai người, một thân áo choàng hắc y, ở cổ tay áo, mơ hồ có bầy điểm sao, lộ ra một cỗ thần bí của vũ trụ mênh mông khó lường. Hắn chính là thoáng nhìn quét, tức thì cảm ứng được mười hai khí tức của ký hiệu thần thuật.
Không hề nghi ngờ, đây là mười hai danh thần thuật sư cường đại!
Đồng thời, cũng là mười hai danh Chân Thánh cao thủ!
- Nếu đã đến đây, lúc này cũng đừng nghĩ muốn lại chạy.
Nguyệt Môn Thần ánh mắt lạnh thấu xương.
Lý Nguyên Thần không nói gì, ánh mắt từ trên mười hai người thu hồi.
Lúc trước, hắn còn tưởng rằng, đối phương nhìn trúng là năng lực Tinh Thuật của hắn. Hiện giờ xem ra, Hạo Thiên Thành căn bản là không thiếu thần thuật sư, các loại thần thuật hệ thống kiến trúc lại đầy đủ, nhất định còn có nguyên nhân khác.
- Đi thôi, thành chủ ở Hạo Thiên Thành chờ ngươi.
- Được rồi.
Lý Nguyên Thần hơi nhẹ nói, toàn bộ tinh thần đề phòng.
Từ đầu tới cuối, Nguyệt Môn Thần đều vẫn duy trì một khoảng cách thích hợp.
Đại khái là cố ý như thế.
Là cố ý cho hắn cơ hội, muốn hắn ngay mặt thi triển Tinh Thuật Dược Thiên.
Đột nhiên, hắn nhíu mày.
Rất xa cảm nhận được từng đợt lực lượng khí tức cường đại, âm trầm, băng lãnh.
Từ bên ngoài thành.
Nơi này là U Đô Phủ, là một Đô Phủ có khoảng cách đến bên ngoài gần nhất. Ra đại môn U Đô Phủ, không cần rất xa, đó là nơi tụ tập các loại ma vật. Hắn chỉ là hơi nghiêng người, ánh mắt trong nháy mắt, vô hạn hướng ra phía ngoài kéo dài.
- Đó là. . . . Dực Cổ Ngân Xà?
Hắn nhận ra.
Vô số yêu vật khổng lồ tối đen, thoáng như cự mãng ngập trời, trên người mang theo ngân sắc phát sáng nhè nhẹ, rất xa cấp tốc lướt đến. Chỉ là một đường đi tới, nuốt vân phun vụ, ngoài U Đô Thành, tức thì thành một mảnh trời u ám.
Xông vào trước nhất là một thân ảnh thiếu nữ, dáng người nhỏ xinh.
- Nha đầu kia. . . . Làm sao lại trở lại. . . . .
Lý Nguyên Thần không tự giác được mà mày nhăn lại.
Hiện giờ phương pháp mà Chiêu Diêu dùng, không hề nghi ngờ là phương pháp của hắn lúc ấy ở Thận Cảnh sử dụng qua. Có lẽ là muốn dùng yêu vật cường đại này đem đi khắc chế Hạo Thiên Thành, nhưng mà Chiêu Diêu chung quy cũng không có loại thần kỹ như Tinh Thuật Dược Thiên.
Chỉ có thể dùng nhục thân của chính mình hấp dẫn.
Khi lần đầu tiên gặp Chiêu Diêu, Chiêu Diêu liền nói Dực Cổ Ngân Xà này, luôn dán mắt vào nàng.
Hiện giờ xem ra, tất nhiên là Chiêu Diêu chủ động tới cửa trêu chọc.
Ai.
Hắn trong lòng thở dài.
Giờ khắc này, hắn thật sự hi vọng Chiêu Diêu cùng hắn hoàn toàn không quen.
Ít nhất sẽ không ngốc đem phương pháp này dùng để cứu hắn.
Loại phương pháp này, có lẽ cũng liền chỉ có hắn mới có thể dùng.
Người khác hiển nhiên cũng không thực dụng.
Đem dùng lên Hạo Thiên Thành, thì lại hoàn toàn không thích hợp.
Hạo Thiên Thành quá cường đại, chỉ là cao thủ như Nguyệt Môn Thần liền có gần mười vị, nếu là chỉ dùng loại chiến thuật đem yêu thú gây hỗn loạn, chẳng những không đến nơi đến chốn, một khi khiến cho Hạo Thiên Thành phản kích, đến lúc đó chỉ sợ sẽ rất phiền phức.
Lấy thực lực của Hạo Thiên Thành, chắc chắn rất dễ dàng liền có thể huỷ diệt Thái Hư Kiếm Cảnh.
Coi như là trong hư không kia, nơi bí mật tiềm tàng như Hoá Long Trì, chỉ sợ cũng rất khó thoát thân.
Huống chi yêu vật này, nguyên bản một đám liền đã cường đại vô cùng!
Cho dù là bản thân Chiêu Diêu cũng phiền toái.
Không thể đợi lát nữa.
Nháy mắt tiếp theo, thân hình hắn nhảy lên, rất xa, cấp tốc hướng Chiêu Diêu lao đi.
Chuyện đã tới nước này, hắn cũng không lo nhiều hơn được nữa.
An nguy của Chiêu Diêu, mới là quan trọng.
- Lý Nguyên Thần, ngươi còn muốn đi?
Nguyệt Môn Thần hừ lạnh một tiếng.
Luận tu vi, hắn cùng Lý Nguyên Thần, chính là kém suốt hai đại cảnh giới, bên người lại đi theo mười hai danh thần thuật sư cường đại. Kết quả cuối cùng là Lý Nguyên Thần thế nhưng vẫn cứ không đem nhóm người bọn họ để vào mắt!
Tức thì tiếp theo, hắn đưa tay một chiêu, trong tức thì nhiều thêm một viên châu.
Một điểm kim mang bùng nổ mà ra.
- Đây là. . . . Bí Cảnh Châu của Thiên Tôn Bí Cảnh?
Lý Nguyên Thần trong lòng rùng mình.
Nhập Thánh cường giả có Thánh Vực, Chân Thánh cường giả lại tiến thêm một bước, có Chân Thánh Vực. Loại Chân Thánh Vực hư thực chẳng phân biệt được, lâm đối địch chiến, ảo diệu vô cùng. Mà lại tiến thêm một bước nữa, hoàn toàn cô đọng thành Thiên Tôn Bí Cảnh.
Loại bí cảnh này tu luyện ra, đó là một tồn tại hoàn toàn khác.
Là Thiên Tôn cường giả, lấy thực lực bản thân, dung hợp Chân Thánh Vực mở ra một không gian đơn độc.
Bên trong không khác gì động thiên!
Tu vi càng cao, bên trong lại càng là chân thật, càng là cường đại, càng là rộng lớn, núi đồng bằng hay sông, đều có thể đưa vào. Một khi lâm địch giao thủ, thậm chí có thể cô đọng ra một Bí Cảnh Châu, dùng để công kích địch nhân.
Nhìn như chỉ có một hạt châu nho nhỏ, kỳ thật lại nặng như thái sơn!
Lực của một châu, cho dù là Chân Thánh cường giả, cũng có thể trực tiếp xuyên thủng!
Nháy mắt tiếp theo, hắn tâm niệm, bốn phía tức thì vân vụ lượn lờ.
- Đây là. . . . Hãm Vân Trận?
- Không đúng. . . . Đây hình như là thần thuật pháp trận. . . . . Tuyệt Đối Cấm Chế?
- Chẳng lẽ là hai loại pháp trận, còn có thể dung hợp thi triển?
Một đám thần thuật sư bên cạnh, một đám hai mặt nhìn nhau, thấy cái mình thích là thèm, cẩn thận nghiên cứu.
Lý Nguyên Thần chỉ là tuỳ tiện một tay, tức thì hoàn toàn phá vỡ tất cả lý giải cùng nhận tri của mọi người đối với thần thuật pháp trận. Loại pháp trận hỗn hợp này, rất độc đáo, cho dù là bọn họ, cũng chưa từng có nghe nói qua!
- Thật sự là không biết điều!
Ánh mắt Nguyệt Môn Thần lạnh thấu xương, chỉ là xa xa đánh giá liếc mắt một cái.
- Đó là cái gì?
Cách đó không xa, Lý Nguyên Thần đột nhiên ngẩng đầu.
Trong bầu trời, làm như đột nhiên nức toác.
Ngay trong nháy mắt này, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại.
Phảng phất như hết thảy Hạo Thiên Chủ Thành, Thập Nhị Đô Phủ, cự long ngủ say trong nháy mắt hoàn toàn thức tỉnh. Long uy mênh mông, vô cùng vô tận, nhiếp lòng người. Cho dù là hắn, cũng trong nháy mắt tâm thần chấn động.
Cước bộ cũng theo đó mà dừng lại.
- Đừng tới đây!
Lý Nguyên Thần hét lớn một tiếng, thầm kêu không ổn.
Lúc trước khi ở Hoá Long Trì, hắn cảm nhận được cỗ lực lượng này.
Hiện giờ, hắn rốt cuộc lại cảm nhận được.
- Hả?
- Truyền thuyết kia. . . . . Là thật?
Xa xa, Chiêu Diêu nghe được lời nói của Lý Nguyên Thần, không tự giác mà ngẩng đầu lên.
Trong bầu trời, giống như có một kim trảo của cự long, vắt ngang hư không, bễ nghễ thế gian.
Trong nháy mắt, thiên địa yên tĩnh. Ngũ Đại Thánh Địa, Thái Hư Kiếm Cảnh, vô số người thấp thỏm, trong lòng khiếp sợ. Ngay trong nháy mắt này, khí túc sát tràn ngập thiên địa, tất cả mọi người cảm nhận được cỗ lực lượng huỷ thiên diệt địa.
Chiếc trảo kia nhìn như chậm chạp vô cùng, nhưng tránh cũng không thể tránh!
Oanh!
Dưới một trảo, hư không nứt toác.
Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì!
Lý Nguyên Thần trong lòng phát lạnh, cách đó không xa, đám Ngân Dực Cổ Xà kia, trước nháy mắt vẫn là chậm rãi, thanh thế làm cho người ta sợ hãi, quần ma loạn vũ. Nháy mắt tiếp theo, giống như là miếng băng mỏng vào mùa đông gặp được liệt hoả chói chang của mùa hè, trong nháy mắt liền bốc hơi không còn sót lại chút gì.
Chiếc trảo kia chỉ là tuỳ tay mà che, cả thiên địa thanh tịnh.
Trong lòng hắn trầm xuống, đã trực tiếp vọt qua.
Xa xa, đại địa giống như nổ tung, bụi đất bay lên.
Trong cát bụi, một thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt từ trên mặt đất đứng dậy, run rẩy.
- Ngươi không sao chứ.
Lý Nguyên Thần thân hình nhảy lên, duỗi tay ra, đem eo của Chiêu Diêu ôm lại.
- Thứ này. . . . .
Chiêu Diêu có chút không đủ sức lực, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lộ ra vẻ căm phẫn bất bình.
- Thứ quỷ này. . . . . Làm sao ngay cả người một nhà. . . . Cũng. . . . Chờ ta đến Long Thần Điện. . . . . Ta phải đập. . . . đập . . . .
- Đừng đập, ta mang ngươi đi về trước liệu thương.
Lý Nguyên Thần liên tục lắc đầu, trong lòng bất đắc dĩ.
- Làm sao, Lý Nguyên Thần, ngươi còn muốn đi?
Lời nói chưa dứt âm, bốn phía thoáng hiện từng đạo thân ảnh. Đầu lĩnh là Nguyệt Môn Thần, hắn chính là đưa tay một chiêu, Thiên Tôn Bí Cảnh Châu tức thì tái hiện, khí tức cường đại bộc phát ra, chặt chẽ khoá trụ hai người.
- Kỳ hạn mười ngày còn sớm, xem ra các ngươi còn muốn ngăn ta?
Ánh mắt Lý nguyên Thần vắng lặng, đảo qua mọi người, tâm niệm, bên người loé lên từng đợt vầng sáng pháp trận.
Chuyện đã tới bây giờ, hắn đã lo không được hơn nữa.
- Như thế nào, ngươi cho là ngươi còn chạy được sao?
- Hả?
Ánh mắt Lý Nguyên Thần co rụt lại.
Lúc trước mười hai thần thuật sư làm như nối liền thành một chỉnh thể, bốn phía phù văn lưu động, như là sông chảy xiết khôn cùng phủ kín cả thiên địa. Cho dù là hắn, cũng cảm nhận được một cỗ cấm chế, áp bách của thần thuật.
Không hề nghi ngờ, đây là thần thuật pháp trận cường đại cần mười hai danh Chân Thánh cường giả mới có thể thi triển được!
Ngay tại giờ khắc này, Tinh Thuật Dược Thiên của hắn, bị hoàn toàn áp chế.
Mất đi hiệu lực.
Đúng là thế sao?
Hắn cũng không phải quá mức ngoài ý muốn.
Chính là đem tầm mắt hướng bốn phía, không ngừng nhìn quét trên người mười hai người, ký hiệu thần thuật lưu động.
Ngay sau đó, trên thân mười hai người có một hồi vầng sáng pháp trận loé lên.
Hắn chỉ là nhìn nhiều vài lần, vừa quay đầu lại, hắn cùng Chiêu Diêu hai người đã tới một nơi khác.
- Lý Nguyên Thần, nếu đã đến đây, cũng đừng hòng chạy!
- Thế ư? Ta sợ các ngươi sẽ hối hận, lại cầu xin ta chạy!
Lý Nguyên Thần ngữ khí phát rét.
Cho dù không cần hỏi, hắn cũng biết, nơi này nhất định là Hạo Thiên Chủ Thành!
- Nơi này. . . . . .
Chiêu Diêu thân hình run rẩy, thanh âm càng yếu ớt.
- Quả nhiên, Hạo Thiên Thành là một nơi tuyệt linh địa cấm tiệt linh lực sao?
Lý Nguyên Thần cảnh giác đánh giá bốn phía.
Bốn phía tựa như một phiến tĩnh mịch, thậm chí không có một chút ít dao động của linh lực.
- Như thế nào, ngươi chẳng lẽ còn nghĩ muốn ở Hạo Thiên Thành chúng ta độ kiếp sao?
Nguyệt Môn Thần khoé miệng thản nhiên mỉm cười, giống như nhìn thấu hết thảy, trên đời này cũng không phải mỗi người đều có dũng khí trực diện Thiên Kiếp của bản thân.
Mà muốn hoàn toàn giam hãm tu vi của bản thân đề thăng, biện pháp tốt nhất đó là cấm tiệt hết thảy linh lực thiên địa.
Đây là một loại năng lực trong tuyệt linh địa!
Không có linh lực cung cấp, tu vi tự nhiên là vĩnh viễn đình trệ, lại không thể tiến thêm!